Rõ ràng theo cô điều tra thì Tử Sâm vẫn còn độc thân mà tại sao giờ đây lại xuất hiện một đứa bé lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ nguồn tin của cô là sai sao?
“ Quý khách không biết hai vị cần gì ạ?”
Nhân viên nhìn thấy Đảo Nhi và Linh Châu cứ đứng nấp sau quầy quần áo liền đến họ.
Phải nói hành động hiện tại của hai người không khác gì là những kẻ gian manh, trộm cắp cả.
“ Không có gì, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Đảo Nhi gượng cười nhìn nữ nhân viên kia, cô không hề trách người nhân viên đó vì dù sao lỗi là ở cô và Linh Châu, cả hai cứ đứng thập thò ở đây mãi cũng chẳng phải là cách.
Nhìn cách ăn mặc của Đảo Nhi và Linh Châu cũng không giống loại người thiếu thốn, chắc chỉ là hiểu lầm, người phục vụ an tâm rời đi trở về vị trí.
Cuộc trò chuyện của họ thu hút sự chú ý của Tử Sâm, khi anh nhìn thấy Linh Châu thì không khỏi bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp cô ở đây.
Linh Châu cũng đã phát hiện ra Tử Sâm đang nhìn mình, cô kéo Đảo Nhi đến quầy thanh toán, sau khi trả tiền xong liền rời đi.
“ Baba sao vậy ạ?”
Triều Hân nhìn Tử Sâm thấy baba cứ mãi nhìn ra bên ngoài, cô bé hướng mắt nhìn theo nhưng chẳng thấy gì khác lạ cả.
“ Không có gì, Thục Quỳ em trông Triều Hân một lát, anh vừa nhìn thấy người quen nên đến chào hỏi một chút.”
Tử Sâm đặt Triều Hân xuống, không đợi Thục Quỳ trả lời, anh vội chạy theo hướng của Linh Châu và Đảo Nhi.
Hai người họ bước vào thang máy, Tử Sâm đã chậm một bước, cửa thang máy đóng lại, không còn cách nào khác Tử Sâm chỉ đành dùng thang máy bên cạnh.
Khi xuống đến hầm xe, anh nhìn mãi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Linh Châu. Sau một hồi tìm kiếm anh cũng chấp nhận sự thật rằng Linh Châu đã rời khỏi rồi.
Xe của Đảo Nhi băng băng trên đường lớn, từ nãy đến giờ Linh Châu chỉ ngồi im không nói gì làm cô cảm thấy rất lo lắng:
“ Đảo Nhi có phải cậu thấy tớ rất vô sỉ không? Người ta đã có vợ rồi mà tớ còn dính dáng đến.”
Linh Châu rất thất vọng về bản thân mình, cô vốn là một người rất phóng khoáng, đã trải qua rất nhiều mối tình, dù có chia tay cô cũng chẳng đau buồn, vậy mà giờ đây chỉ vì một mối quan hệ mập mờ như Tử Sâm mà khiến cô dằn vặt chính mình.
Cô và Tử Sâm chưa từng xác lập một mối quan hệ, chỉ đơn giản là cô thích anh và theo đuổi anh mà thôi.
Nếu như những mối tình trước cô nhất định sẽ kết thúc mối quan hệ này và cho Tử Sâm một bài học vì dám lừa gạt cô.
Vậy mà giờ đây trong cô lại có chút cảm giác tiếc nuối, Linh Châu tự mắng mình, người ta đã có gia đình rồi còn tiếc nuối gì nữa chứ.
“ Không sao, là cậu không biết, cái tên Tử Sâm này nhất định là muốn lừa gạt cậu.”
Đảo Nhi an ủi cô bạn thân, cả hai nói với nhau rất nhiều, cô cảm nhận được thật sự Linh Châu đã có tình cảm với Tử Sâm, hành động của cô ấy hiện tại rất khác với trước kia.
Cô không biết tại sao Tử Sâm lại lừa dối Linh Châu, tại sao từ một người độc thân lại biến thành người đàn ông có con gái bốn, năm tuổi.
Đảo Nhi đưa Linh Châu về nhà sau đó cũng trở lại Nghiêm gia, hiện tại đã trễ rồi, chắc Gia Minh đã trở về.
Đảo Nhi đi vào nhà vừa hay Thư Nhiễm đang ngồi tại phòng khách, cô cúi người chào bà:
“ Chào mẹ.”
“ Giờ này mới về, cô nên nhớ bản thân là phụ nữ đã có chồng.”
Thư Nhiễm chỉ nhắc nhở sau đó đứng dậy rời đi, phải nói rằng thời gian vừa qua mối quan hệ của bà và Gia Minh vô cùng căng thẳng, anh không hề nói chuyện với bà, cảm giác như rất xa cách.
Thư Nhiễm cũng ít gây sự lại với cô hơn, nếu gặp nhau cũng chỉ nói vài câu rồi bỏ đi, Đảo Nhi cũng chẳng quá quan tâm, nghe một hai câu nói đối với cô chẳng là gì.
“ Sao chị lại đứng ở đây.”
Giai Ý bước từ ngoài vào, chuyện là cô ấy vừa đi làm về, do dạo này nhiều việc nên cô ấy phải ở lại công ty trễ hơn bình thường.
“ Không có gì, bây giờ tôi lên phòng.”
Đảo Nhi đi vào thang máy rồi di chuyển lên phòng của mình,khi đến tầng cánh cửa mở ra, cô đi về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Gia Minh đang nằm trên giường chờ cô.
“ Anh về khi nào thế?”
“ Cũng chỉ mới về thôi.”
Gia Minh nhẹ nhàng trả lời, anh giúp cô cất túi xách vào vị trí ngay ngắn, ôm cô vào lòng, mùi hương của Đảo Nhi thoang thoảng nơi mũi anh.
“ Gia Minh đừng nháo.”
Đảo Nhi cảm thấy hơi nhột cô xoay người lại không cho anh cơ hội làm càng với mình, người đàn ông này quá đáng ghét.