"Ai... Tuy nhiên Miêu Miêu bình thường không nói, nhưng tôi biết bé thật rất muốn cha. Các lão, có đôi khi tôi thật cảm thấy rất áy náy, tôi có lỗi với đứa trẻ này. Tôi để bé trưởng thành không có cha."
"Tiêu Tiêu... Nếu như một ngày kia, cô tìm được Dì Út cô, cô biết cha của Miêu Miêu là ai? Cô sẽ như thế nào?" Các lão cực kỳ nặng nề hỏi.
Vấn đề này cô cũng nghĩ qua, dù sao quá khứ sáu năm, là cô muốn sinh hạ Miêu Miêu. Cô cũng không muốn qua tìm người đàn ông kia muốn gì. Cũng sẽ không mang theo Miêu Miêu qua phá hư gia đình anh, chỉ là... Có lẽ là để Miêu Miêu biết cha ruột là ai? Cái này... Cũng là Miêu Miêu luôn suy nghĩ không phải sao? Mà lại, thế giới hắc đạo không ràng buộc như vậy, nếu có một ngày cô thật bất hạnh chết mất, như vậy Miêu Miêu còn có một người thân đáng tin.
"Được rồi, đợi khi tìm được Dì Út lại suy nghĩ vấn đề này đi." Cô đã rất nỗ lực khắc chế chính mình không đi nghĩ những chuyện này, chỉ là hôm nay lại bị Hiên Viên Liệt khơi gợi lên thống khổ sáu năm trước.
Các lão cũng không nguyện ý lại vén vết sẹo của cô, cũng dời đề tài đi rồi. Ba người cùng một chỗ ăn cơm trưa. Chạng vạng tối. Các lão đi, ông đã mấy ngày trời chăm sóc Miêu Miêu một chút chính sự đều không có làm.
Thoáng chớp mắt ba ngày đi qua, sau khi từ Hàn Quốc trở về, trải qua cuộc sống bình thản cùng trước kia một dạng, cô từ trung tâm tiếp một chút nhiệm vụ đơn giản làm. Không có cách nào ai kêu tại phòng khám bệnh chết muốn tiền bị mất một khoản tiền lớn rồi. Sau khi trở về cô còn nói việc này cho Miêu Miêu.
"Wase, chết muốn tiền cực giỏi!" Miêu Miêu kinh ngạc nói.
"Khốc? Mẹ con đều bị ép khô rồi."
"Người có thể ép khô mẹ, con lần đầu tiên gặp phải. Mẹ, mẹ về sau cũng mang con đi nơi đó dạo chơi? Mẹ nói cái cửa kia hoàng kim (bằng vàng), còn có bạch ngân liên hoa (hoa sen trắng), đúng, còn có nhiều bảo thạch đi! Mẹ, nhất định phải mang con đi nhìn." Miêu Miêu hai mắt phát sáng lắc lắc tay Tiêu Tiêu.
"Con là con buôn tiền sao?" Cô biết con trai là đối với những bảo thạch chiếu lấp lánh cảm thấy hứng thú. Ai, đứa cn này là con buôn tiền chuyển thế sao?
Mộ Miêu Miêu le đầu lưỡi.
"Leng keng... Leng keng... Leng keng..."Lúc này chuông cửa vang lên, cắt ngang đối thoại hai mẹ con.
Miêu Miêu nhanh tay lẹ mắt nhảy qua mở cửa: "Nhất định là ông Các lão muốn con rồi." Khi cửa mở ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa bé kém chút sửng sốt rồi.
Con trai qua mở cửa không có tiếng vang cô mới vừa nói vừa xoay người: "Miêu Miêu, ông Các lão tới con làm sao không mời người tiến đến... Ách... A? Lam Đình Ngạn? Làm sao anh tới rồi hả?"
Từ trên ghế salon đứng lên, cô làm sao cũng không nghĩ ra người đến là Lam Đình Ngạn.
Đầu tóc rối bời, sắc mặt tái xanh, trên đầu gần như có thể nhìn thấy im lặng, anh tựa ở trên khung cửa một bộ hữu khí vô lực, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu, hai con ngươi như trúng: "H ssi... Tiêu Tiêu."