"Hả? Bệnh gì? Bệnh muốn giết người sao? Vậy anh cũng không nên giết Tiêu Tiêu." Giang Tiểu Băng cũng gấp, hôm nay chiến đấu trên lôi đài đã rõ như ban ngày, mỗi một lần Địch Nặc ra chiêu đều cực kỳ hung ác, một chút cũng không có ý muốn bỏ qua cho Tiêu Tiêu.
Trầm mặc...
Nhìn thấy đèn trên trần nhà, ánh mắt của anh cũng có chút hoảng hốt, bị bệnh, cũng không phải là thân thể bị bệnh, mà chính là tâm bệnh rồi. Muốn giết chết Tiêu Tiêu, là anh ích kỷ không nguyện ý bị người phụ nữ này quấy rối trong lòng. Từ sau khi trong rừng rậm ra ngoài, anh giống như bệnh càng thêm lợi hại rồi.
Càng tiếp cận Mộ Tiêu Tiêu, sẽ chỉ làm anh càng ngày càng nghiêm trọng, đây là anh chưa bao giờ thể nghiệm cảm thụ.
"Nặc Nhi, đến cùng anh làm sao rồi hả? Anh không nên làm tôi sợ được không." Giang Tiểu Băng muốn khóc, cô lắc thân thể Địch Nặc.
"Tôi..." Nhìn về phía Giang Tiểu Băng, anh khẽ mở môi mỏng: "Khả năng, tô thật sự, yêu, cô ta rồi..."
"A?" Giang Tiểu Băng ngây ngẩn cả người, yêu cô ta? Hay là yêu anh ta? Nặc Nhi muốn giết Mộ Tiêu Tiêu chẳng lẽ là: "anh sẽ không yêu Hiên Viên Liệt chứ? Nặc Nhi, theo tôi biết rõ, Hiên Viên Liệt là một người đàn ông bình thường, coi như anh giết Mộ Tiêu Tiêu cũng không có đùa được."
Trong nháy mắt mặt Địch Nặc liền đen lại, nhẹ nhàng đẩy Giang Tiểu Băng, đứng lên: "người tôi yêu là, Mộ Tiêu Tiêu!"
Trong nháy mắt hoá đá!
Giang Tiểu Băng há to miệng vì sợ mình nghe lầm, làm sao có thể chứ? Làm sao Nặc Nhi có thể yêu phụ nữ chứ? Cái này quả thực là nói mơ giữa ban ngày.
"Nặc Nhi, anh, anh đang trêu chọc tôi sao?"
Chăm chú nhìn về phía Giang Tiểu Băng: "Tôi là nghiêm túc."
"anh... Thật yêu phụ nữ rồi hả?" Giang Tiểu Băng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì nguyên nhân gia đình xu hướng tính dục Nặc Nhi vẫn luôn không bình thường, làm sao lại đột nhiên yêu phụ nữ?
Địch Nặc nắm tóc: "Tôi cũng không biết, bất quá loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng. Ngay từ đầu, tôi không dám xác định, thế nhưng mà ngay lúc tôi muốn giết chết Mộ Tiêu Tiêu. Tôi mới biết được, thì ra tôi thật yêu cô ấy rồi."
Cả người Giang Tiểu Băng đều choáng váng, một hồi đều không có lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc: "anh, thật yêu, Mộ, Tiêu Tiêu?" Địch Nặc vậy mà yêu phụ nữ, đây là chuyện cho tới bây giờ cô không có nghĩ qua, bất quá... Nếu như tinh tế hồi tưởng mà nói, sẽ phát hiện tuy Địch Nặc đối với phụ nữ cực kỳ căm hận. Nhưng mà cũng không có cùng đàn ông có quan hệ khác biệt, chỉ là có thể cùng đàn ông bình thường ở chung mà thôi.
Địch Nặc nắm chặt mái tóc dài màu đỏ của mình: "Tôi quyết định, tôi muốn trở về làm chính mình, theo đuổi cô ta."
"Các loại, theo đuổi trước đó, muốn nói xin lỗi trước, anh đánh người ta thành như thế, không quỳ xuống bàn đinh, thì tuyệt đối sẽ không được tha thứ!"
"Hở? Muốn quỳ bàn đinh sao?" Địch Nặc mở to hai mắt.
"anh hẳn là rõ ràng sau khi bị móng vuốt của anh bắt được, trong mắt sẽ làm bị thương bao nhiêu. Quỳ bàn đinh vẫn là tiện nghi cho anh."
Địch Nặc cúi đầu xuống, hình ảnh Mộ Tiêu Tiêu bị tổn thương rõ mồn một trước mắt. Bởi vì sự thật không dám nhận sẽ yêu người phụ nữ này, mà muốn xóa bỏ cô từ trên thế giới này. Thật sự là ích kỷ. Tiêu Tiêu... Coi như cô không tha thứ cho tôi, xin cô cũng cho phép tôi xin lỗi cô.
Khách sạn Lạc Tư
"Chỉ mở một gian phòng sao? Mà các người lại là hai người?!" Lam Đình Ngạn trợn tròn tròng mắt.
"Tiểu thư! Mở cho tôi một gian phòng khác!" Tiêu Tiêu không để ý vết thương trên người, bò tới trên quầy một chút, khẩn cầu nhân viên phục vụ mở một gian phòng khác cho mình.
Con mắt Hiên Viên Liệt lạnh lẽo có thể giết người, phục vụ viên ở quầy hoảng sợ đến cũng không dám nói một chút, chớ nói chi là cho cô mướn phòng khác.
Lam Đình Ngạn nâng hai má lên, anh và tiểu Băng vẫn là vợ chồng đã kết hôn đều chia phòng ngủ... Liệt thật là tốt, ai, nghĩ tới khiến cho người ta hâm mộ.