Tiêu Tiêu giang hai tay ra, có chút ứng phó không kịp, đứa trẻ này đại khái vừa mới làm phẫu thuật còn không có hoàn toàn tỉnh, liền không có để ý. Trấn định lại về sau, tay vuốt ve lưng Phong Tâm Mộng: "Tâm Mộng, cô không là mẹ cháu."
Phong Tâm Mộng nâng đầu lên, nhìn chòng chọc vào Tiêu Tiêu mấy lần, môi nhỏ dẹp, hai mắt lập tức tràn ngập hơi nước: "Ô ô oa... Mẹ không muốn Mộng Mộng rồi. Ô ô ô..." Một bên khóc một bên nức nở.
Để Mộ Tiêu Tiêu hoảng loạn, tranh thủ thời gian vỗ nhẹ lưng của cô: "Tâm Mộng không khóc, Tâm Mộng không khóc."
Trên mặt mang nước mắt, cô nức nở: "Mẹ, còn muốn Mộng Mộng sao?"
Ách... Để Tiêu Tiêu gặp khó khăn, nghĩ đến Phong Tâm Mộng vừa mới làm phẫu thuật, giống như thật váng đầu, đành phải sờ lên tóc của cô: "Muốn, đương nhiên muốn. Tâm Mộng đáng yêu như thế, tại sao có thể có người không muốn Tâm Mộng đây?"
"Mẹ, mẹ về sau không cần rời Tâm Mộng đi." Phong Tâm Mộng ôm Tiêu Tiêu không chịu buông tay.
Trong lòng nổi lên một tia chua xót, trên máy bay nghe Phong Nghị Trì nói qua, mẹ Phong Tâm Mộng nửa năm trước qua đời, ai... Đứa trẻ này sớm đã không có mẹ rồi. Nửa năm không nhìn thấy mẹ nhất định rất thương tâm đi: "Ừm." gật đầu. Tuy nhiên cô cũng không phải là mẹ Phong Tâm Mộng, nhưng là giờ này khắc này cũng không muốn phá hư trong lòng cô bé. Dù sao chỉ có trong một giây lát mà thôi.
"Mẹ, Tâm Mộng luôn rất nhớ mẹ." Phong Tâm Mộng lúc này mới dừng thút thít, miễn cưỡng nằm trong ngực của cô.
"Tâm Mộng hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt, lại tiếp tục ngủ một giấc?"
"Tốt, thế nhưng mẹ không thể rời đi bên cạnh con nha." Phong Tâm Mộng nói ra.
Tiêu Tiêu mỉm cười gật đầu.
Phong Tâm Mộng lúc này mới chịu từ trong ngực của cô đi ra, nằm vật xuống trên giường, Tiêu Tiêu tiếp tục đắp chăn xong, nguyên nhân sở dĩ để cho cô tiếp tục ngủ là hiện tại ở trên thân Phong Tâm Mộng đều cắm ống tiêm, thật sợ cô nhích tới nhích lui những cái ống tiêm kia.
Đứa trẻ chìm vào giấc ngủ rất nhanh, thêm Phong Tâm Mộng vốn là vừa mới làm phẫu thuật không đến bao lâu, cô nắm tay Tiêu Tiêu, rất nhanh lâm vào trong mộng cảnh.
Tâm Mộng ngủ thiếp đi, Tiêu Tiêu nắm tay từ bên trong bàn tay nhỏ của cô rút ra. Sờ lên trán của cô. Nếu như đứa trẻ tỉnh lại phát hiện canh giữ ở người bên không phải mẹ cô, nhất định sẽ rất thương tâm, không bằng để cô tưởng rằng trong giấc mộng, mộng thấy mẹ canh giữ ở bên cạnh cô.
Rời đi phòng bệnh, Tiêu Tiêu đối với Bạch Lan ở cửa nói ra: "Bạch Lan, làm phiền cô chăm sóc Tâm Mộng. Tiếp qua mấy giờ đi thông báo cha cô, nói cho anh tình huống con gái."
"Cô nương, không có vấn đề."
Sau khi gật đầu, Tiêu Tiêu trở về phòng khách. Nhìn thấy dáng vẻ Phong Tâm Mộng, cô đều muốn Miêu Miêu rồi. Vì báo thù, vì bắt lấy hung thủ, cô để Miêu Miêu một người ở Trung Quốc, tuy có Các lão, nhưng không có mẹ ở bên người, Miêu Miêu cũng rất cô đơn đi.
Trong lòng co rút đau đớn, cô thật rất muốn rất muốn cho Miêu Miêu một gia đình, thế nhưng vì cái gì lại làm không được? Miêu Miêu là đứa trẻ rất hiểu chuyện, cho tới bây giờ không trách cô buổi tối không trở về nhà, cũng không trách cô có đôi khi không thể chăm sóc tốt bé, là độc lập như vậy. Để cho cô thật sự có chút tự ti mặc cảm.