Một đêm yên tĩnh. Hiên Viên Liệt ngủ ở bên cạnh cô, một đêm này Tiêu Tiêu khó mà ngủ được, đến lúc nửa đêm, cô thực sự kìm nén đến khó chịu.
"Hiên Viên Liệt."
"Hả?"
Cô chỉ là thăm dò tính kêu một tiếng, không nghĩ tới anh thật không có ngủ, nhỏ giọng mở miệng nói: "Hôm nay, tạ ơn rồi... Có một vấn đề, tôi một mực giấu ở trong lòng rất khó chịu, Vì sao anh cứ lần lượt giúp tôi?" Cô kìm nén đến khó chịu.
Hiên Viên Liệt không do dự, bình thản nói ra: "cô và tôi ký hai năm khế ước. Bây giờ đã đi qua nửa năm, thời hạn còn có một năm rưỡi có hiệu lực, ở một năm rưỡi này, cô là đồ, vật của tôi. Tôi bảo hộ đồ, vật của tôi như thế nào còn cần giải thích sao?"
Anh khó nói được nhiều lời như vậy, cũng không có một câu có thể làm cho cô tiêu tan được, ngược lại tâm càng thêm nôn nóng khó chịu, cảm giác thật mát. Vì sao tâm tình lại khó chịu như vậy?
"A..." Buồn buồn trả lời, giọng nói trầm thấp khó mà che giấu tâm tình của cô. "Đồ,vật." hai chữ này làm người ta không tự nhiên. Hóa ra là bởi vì cái này, chỉ là bởi vì cái này. Tại cô suy nghĩ nhiều sao? Vì sao đối với anh sẽ ôm lấy một tia hi vọng khác bên trên cảm xúc, thật sự là buồn cười.
Co rút lại ở trên mặt đất, trên thân là y phục của anh. Rốt cuộc cảm giác cũng không thấy ấm áp rồi. Hay là sàn nhà lạnh như băng vậy.
Ngày kế tiếp.
Ba người xuống núi.
Mà Lang Vương Kim Vực chết sống cũng không chịu rời khỏi Hiên Viên Liệt, một chút lưu luyến đi theo Hiên Viên Liệt cùng rời khỏi núi Kim Vực.
Hiên Viên Liệt không có dừng lại, sau khi xuống núi, liền thẳng một đường đi tới phi trường. Hiên Viên Tiểu Nha tự nhiên cũng đi theo, đã lâu cô không có chạy ra khỏi gia tộc, lúc này đi theo anh nhất định có thể trốn ra.
Phi trường...
"Liệt nhi!" Hồng Tuyết Mai một mực chờ ở trong phi trường từ sớm.
Thấy được bà ta, Tiêu Tiêu không khỏi thót tim, luôn cảm thấy bà ta xuất hiện sẽ không có chuyện tốt gì phát sinh. Cho nên cũng trở nên đặc biệt cảnh giác.
"Mẹ, sao mẹ lại đến rồi." Hiên Viên Tiểu Nha oán giận đầy bụng, đối với mẹ cái này cũng không hài lòng, cái kia cũng không hài lòng.
"Tiểu Nha, con câm miệng cho mẹ." Hồng Tuyết Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm chính con gái mình một chút, mới chuyển qua Hiên Viên Liệt: "Liệt nhi, mẹ không biết người phụ nữ này đến cùng hạ mê hồn dược gì cho con, trước không đề cập tới thân phận gia thế, cái người phụ nữ này đã là một người không sạch sẽ, còn mang theo một đứa con! Dạng người phụ nữ này, làm mẹ, vô luận như thế nào mẹ cũng không cho phép con giữ cô ta ở bên cạnh!" Hồng Tuyết Mai biết mình không thể ngăn cản được cái gì, cũng chỉ có thể nói, chỉ hi vọng con trai của mình có thể tranh thủ thời gian thấy rõ ràng, quay đầu sớm một chút.
Tiêu Tiêu nắm chặt nắm tay, thở ra một hơi thật sâu, người này dù sao cũng là mẹ của Hiên Viên Liệt và Tiểu Nha, lần này bọn họ giúp cô như thế, vô luận như thế nào cũng không thể ở nơi này náo xảy ra chuyện gì.
Mắt đen lạnh lùng, Hiên Viên Liệt nhàn nhạt hồi đáp: "con hi vọng mẹ sau này không cần đàm luận chuyện của cô ta. Con cáo từ trước, có rảnh sẽ trở lại thăm mẹ và cha."
"Ây..." Hồng Tuyết Mai cạn lời rồi.
Một tay Hiên Viên Liệt kéo Tiêu Tiêu đi qua, không có để ý tới Hồng Tuyết Mai, đi thẳng tới thang cuốn phi cơ.
Hiên Viên Tiểu Nha cúi đầu, cũng tranh thủ thời gian đi theo phía sau Hiên Viên Liệt.
"Tiểu Nha!" Hồng Tuyết Mai tức giận toàn thân phát run, cũng tìm không thấy nơi phát tiết, lớn tiếng gọi Hiên Viên Tiểu Nha lại.
Hiên Viên Tiểu Nha giả bộ như không có nghe được. Tiếp tục đi lên phía trước.
"Tiểu Nha, không cho con ly khai khỏi gia tộc!" Một tiếng ra lệnh, Hồng Tuyết Mai quả thực phái người kéo Hiên Viên Tiểu Nha xuống.