Mục lục
Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địch Nặc nhất thời sững sờ. Đúng vậy, anh ghét nhất là phụ nữ, rõ ràng lúc bắt đầu cũng rất chán ghét Mộ Tiêu Tiêu, Vì sao giờ khắc này trong lòng của anh giống như giảm bớt chán ghét rất nhiều. Thậm chí có một loại xúc động muốn ôm chặt người phụ nữ này, thân thể cô mềm mại, lại để cho người ta hơi nhớ nhung. Trời ạ... Anh làm sao rồi hả?

"Cái này..." Giang Tiểu Băng ngoặt đầu về một bên, không biết vì sao, chính mình bất tri bất giác kêu ra miệng rồi.

Địch Nặc đắc ý cười cười: "Tôi và Mộ Tiêu Tiêu có chút nhớ nhung, cô liền nghỉ ngơi trước đi, tôi qua tìm cô."

"Chờ một chút, cô ta đang tắm, Địch Nặc! Dù sao anh cũng là người đàn ông." Giang Tiểu Băng nhíu mày nói ra.

"Có quan hệ gì? Tôi lại sẽ không đi xuống tắm cùng cô ta, mà lại, tôi đối với phụ nữ các người không có hứng thú." Nói qua anh trực tiếp đi qua bờ sông.

Giang Tiểu Băng không nói gì nữa, bởi vì Địch Nặc nói cũng không sai... Anh đối với phụ nữ không có hứng thú, coi như thấy được, cũng không có gì đáng ngại đi.

Mệt mỏi quá, cô muốn nghỉ ngơi một hồi, cô nằm ở trên mặt đất nhắm hai con mắt lại.

Địch Nặc chạy tới bờ sông, mà Tiêu Tiêu ngâm mình ở trong nước sông, mặt nước vừa vặn che khuất ngực cô, sắp đến vị trí xương quai xanh, nước sông vỗ về xuyên qua thân thể cô, tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lau sạch thân thể.

Anh ngồi chồm hổm ở bờ sông, nhìn cô trong lòng sông. Thì ra người phụ nữ cũng có thể tạo nên hình ảnh tuyệt mĩ như vậy sao? Nhặt lên cục đá trên đất ném tới cô.

Cục đá tóe lên bọt nước ở trên mặt nước, Tiêu Tiêu nghe được động tĩnh, xoay người một cái, giơ tay lên liền tiếp nhận cục đá bay tới: "Địch Nặc."

Địch Nặc mỉm cười.

Tiêu Tiêu đi tới trên bờ sông: "cô cũng không tắm sao?" Ngẩng đầu nhìn Địch Nặc.

Lắc đầu: "Tôi không hứng thú tắm rửa ở trong sông."

"A. Vậy cô qua đây làm gì? Không ở bên kia bồi tiếp cô ta sao?"

"Tôi tới tâm sự cùng cô."

Nghe Địch Nặc nói như vậy, Tiêu Tiêu ngửa đầu cũng mệt mỏi, trực tiếp từ trong lòng sông đứng lên, trong đêm tối, da thịt cô bóng loáng trắng nõn ở dưới ánh trăng càng thêm câu người.

Trong nháy mắt anh bị cô hù dọa, trợn cả mắt lên rồi.

"Địch Nặc, cái mũi của cô." Tiêu Tiêu không kịp mặc y phục, cúi người chỉ cái mũi của anh.

Chỉ thấy dưới sống mũi kiên định của Địch Nặc, chảy xuống một hàng máu đỏ hồng, dưới ý thức, anh ngẩng đầu, nhìn thấy ở trước mắt thân thể nữ tính mềm mại. Lập tức xoay người vùi mặt vào trong nước sông bỗng nhiên thanh tỉnh.

"cô không sao chứ?" Cô tranh thủ thời gian ngồi xổm người xuống, Nhìn thấy anh, làm sao đột nhiên chảy máu mũi rồi hả? Sẽ không phải vừa mới bị nội thương chỗ nào trong chiến đấu chứ.

Nước lạnh hướng về phía mặt Địch Nặc, nội thương, đúng là bị nội thương. Nhịp tim đập thật nhanh! Đáng chết, sao có thể như vậy? Anh vậy mà có phản ứng đối với phụ nữ, cái này không đúng, anh hẳn là rất chán ghét phụ nữ chứ.

Tiêu Tiêu đấm lưng của anh: "Địch Nặc? Cô thế nào rồi hả?"

"Đừng để ý tới tôi! Nhanh mặc y phục vào!" Địch Nặc ngẩng đầu lên, căn bản không dám quay đầu nhìn lại cô, lớn tiếng quát ầm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK