Mục lục
Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Tiêu Tiêu rơi vào trên thân bé gái.

Mà ánh mắt bé gái cũng đến trên thân Tiêu Tiêu: "Dì Tiêu Tiêu..."

"Tâm Mộng! Cháu làm sao lại ở đây!"

Kinh ngạc nhất cũng là Mộ Miêu Miêu, bé trên đường cái nhặt được một bé gái về nhà, không nghĩ tới vậy mà cùng mẹ bé nhận biết.

Phong Tâm Mộng nhào vào trong ngực Tiêu Tiêu: "Dì Tiêu Tiêu, cháu rốt cuộc tìm tới rồi."

"Tâm Mộng, làm sao cháu tới nơi này rồi hả? Là cha mang cháu tới sao?" Tiêu Tiêu truy hỏi, nhìn chung quanh, lại không nhìn thấy bóng người Phong Nghị Trì.

Phong Tâm Mộng cúi đầu xuống: "Cháu, cháu chính mình tới."

"A? Cháu chính mình tới? Cháu làm sao chính mình tới?" Phải biết Phong Tâm Mộng chỉ có bốn tuổi, làm sao chính mình từ nước Pháp đến Trung quốc!

"Cháu từ... Cha nơi đó biết địa chỉ. Cho nên... Cho nên." Phong Tâm Mộng từ trong miệng cha mình moi ra địa chỉ Tiêu Tiêu, sau đó đến rồi.

"Cháu... Không phải là vụng trộm chạy tới."

Phong Tâm Mộng vùi đầu chặt chẽ. Tiêu Tiêu ép hỏi dưới nói một lần, thì ra, cô bé trong nhà tĩnh dưỡng nửa tháng, bác sĩ nói thân thể đã hoàn toàn khôi phục rồi. Cô bé thật rất muốn dì Tiêu Tiêu, cho nên từ trong miệng cha moi ra địa chỉ, sau đó buộc cấp dưới trong nhà mang theo cô bé qua phi trường, lấy máy bay riêng Phong gia đi vào Trung Quốc. Sau đó đi taxi tới phía ngoài nơi này.

Nhưng ai biết đến, taxi lại để cô bé xuống gần đây, dẫn đến cô bé không biết đến cùng cụ thể một tòa phòng trọ là nhà nào của dì Tiêu Tiêu.

Nghe Phong Tâm Mộng nói, Tiêu Tiêu kém chút bị hù chết, một tiểu cô nương bốn tuổi vậy mà trộm chạy tới nơi này, ngẫm lại Phong Nghị Trì là yêu chiều đứa con gái này đến cỡ nào, hiện tại đoán chừng đều sắp điên đi. 

"Mẹ..." Mộ Miêu Miêu sững sờ nhìn chằm chằm mẹ cùng Phong Tâm Mộng.

Kết quả là, Tiêu Tiêu lại nói chuyện đã xảy ra cho con trai.

" Lợi hại, vậy mà một người từ nước Pháp tới." Nghe xong, Miêu Miêu cũng bội phục mở to hai mắt.

"Tâm Mộng, vị này chính là dì nói cho cháu, con trai của dì, Mộ Miêu Miêu, anh so với cháu lớn hơn một tuổi nha." Tiêu Tiêu giới thiệu.

Phong Tâm Mộng lại nhìn Mộ Miêu Miêu, sau đó hai tay nắm ở tay Miêu Miêu: "Anh, cám ơn anh."

Xoát, khuôn mặt Mộ Miêu Miêu đỏ lên, sau đó lập tức nghiêng mặt đi, lạnh lùng nói: "Không, có, gì."

"Ai u, không được, dì phải gọi điện thoại cho cha cháu.” Tiêu Tiêu tranh thủ thời gian buông Phong Tâm Mộng ra qua gọi điện thoại, bấm điện thoại di động Phong Nghị Trì.

Tút tút tút vang lên vài tiếng. Điện thoại kết nối, quả nhiên, đầu bên kia điện thoại Phong Nghị Trì đều gấp điên rồi.

Phong Tâm Mộng ôm chặt bắp đùi Tiêu Tiêu: "Dì, cháu không muốn xa cách dì, dì không nên trả cháu lại cho cha. Cháu muốn cùng dì ở chung một chỗ."

Tiếng la của cô bé cực lớn, Phong Nghị Trì bên đầu điện thoại kia cũng nghe được, chỉ có hít một tiếng con gái lớn không dùng được!

"Tôi gần đây cũng không có chuyện gì, để Tâm Mộng ở đây chơi mấy ngày đi, vừa vặn Miêu Miêu nhà chúng tôi cũng không có người chơi." Tiêu Tiêu đối với điện thoại nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK