Một tay Giang Tiểu Băng nâng quai hàm, đối diện tấm gương, mặt băng lạnh. Cô có thể không phiền muộn sao? Tiệc cưới cử hành mới một nửa, không biết tân lang chạy đi nơi đâu rồi. Tìm khắp toàn bộ đại sảnh đều không có tìm được.
"Được rồi, tôi thấy cũng đừng gọi người tìm, đoán chừng chồngcô đã bị người phụ nữ tên Mộ Tiêu Tiêu câu hồn đi rồi." Một đầu tóc đỏ, một thân váy dài nóng bỏng màu đỏ rộng thùng thình, cổ áo hình chữ V kéo xuống thật sâu, ngoại trừ vị trí bộ ngực có vẻ bằng phẳng, cô xứng với một câu người đẹp. Hơn nữa còn không phải chỉ là chuyên môn mê hoặc, bên trong mê hoặc lộ ra một cỗ làm cho người ta khó có thể suy đoán. Dùng một từ hình dung là: Trong nhu có cương.
"Nặc Nhi, cô nói anh ta chê dáng dấp tôi không tốt sao?" Giang Tiểu Băng buồn bực nhìn toàn thân Nặc Nhi màu đỏ nóng bỏng.
Nặc Nhi lắc lắc tay thon dài: "Tôi đã sớm giúp cô nghe ngóng, anh ta cũng nổi danh tâm địa gian xảo. Ai, đáng tiếc loại quan hệ thông gia gia tộc này cô cũng không có cách nào vi phạm. Về sau cô hao tâm tổn trí cố sức dạy dỗ rồi."
Giang Tiểu Băng bĩu môi. Nhớ tới Lam Đình Ngạn chính miệng nói với cô, Mộ Tiêu Tiêu là người quan trọng với anh, trong lòng cô dâng lên một cỗ khó chịu. Tuy số lần gặp mặt không nhiều, nhưng mà dù sao cũng là chồng của cô: "Phiền muộn..."
Thấy cô thở dài, Nặc Nhi từ bên tường đi tới. Cô ta rất cao gầy, cúi người vuốt ve lưng Giang Tiểu Băng: "đừng thở dài, tên gia hỏa này lúc sau dám khi dễ cô, lão tử liền chặt đi gốc rễ của anh ta."
"Phốc..." Giang Tiểu Băng nín khóc mà cười, từ khi hôn lễ bắt đầu, cô một mực mặt lạnh, hôm nay đây là lần đầu tiên cười. Cũng chỉ có Nặc Nhi có biện pháp để cho cô cười: "nếu cô chặt đi gốc rễ của anh ta, tôi cũng không phải đoạn tử tuyệt tôn rồi."
"Tiểu Băng, cô sợ cái gì? Nếu anh ta tàn phế, cô ra ngoài tìm một người khác chứ sao. Ai kêu tên gia hỏa này tâm địa gian xảo, nếu như sau khi anh ta cưới còn làm loạn, cô liền cho anh ta mang mười mấy cái nón xanh (cắm sừng!). Mãi đến khi tức chết anh ta. Muốn tôi giới thiệu mấy vị huynh đệ cho cô hay không?" Nặc Nhi chợt nhíu mày.
Giang Tiểu Băng đẩy cô ra: "giỡn hoài!"
"Yên tâm đi, Tiểu Băng, cô nhất định sẽ hạnh phúc."
"Ừm." gật đầu: "Đã 12 giờ rưỡi, hay là tôi đi phụ cận tìm gia hỏa này đi."
"Được."
Bờ biển bên ngoài Biệt Thự lớn, những người khách cơ hồ đều đi sạch sẽ rồi. Miêu Miêu uốn ở trong ngực Các lão nhìn chung quanh: "mẹ cháu đi chỗ nào. Người đều đi hết sạch rồi."
"đúng, sau nửa buổi tiệc cưới giống như không có gặp lại cô ta, nha đầu này chạy đi đâu rồi." Các lão cũng nói.
"không phải theo chú Liệt đi rồi sao?"
"Hiên Viên Liệt."
Miêu Miêu gật đầu.
Các lão suy nghĩ một chút nói: "Được rồi, cũng không còn sớm, chúng ta đi về trước đi, mẹ cháu lớn như vậy cũng sẽ không rời khỏi."
"Được rồi."
Các lão mang theo Miêu Miêu lái xe rời khỏi đại sảnh tiệc cưới, lúc này, toàn bộ đại sảnh cơ bản không có mấy người, những nhân viên công tác cũng bắt đầu thu thập đồ, vật đóng gói rời đi rồi.
Ngoại trừ Miêu Miêu đang tìm kiếm bọn họ bên ngoài, một chiếc xe đỗ trên đường cái bên cạnh bờ biển, Hiên Viên Liệt tựa ở trên cửa sổ xe trong tay cầm thuốc lá.
"Chủ thượng, cũng không có tìm được Mộ tiểu thư." Bên cạnh xe, một người áo đen khom người một mực cung kính.