Miêu Miêu cũng không ngốc, nhìn về phía mẹ, Tiêu Tiêu gật đầu, người ta hữu tâm đẩy con trai cô ra, cô gì không giúp người hoàn thành ước vọng.
Mấy người làm nữ, mang theo Miêu Miêu ra ngoài rồi.
Tiêu Tiêu nghiêng mắt, nhìn về phía Hiên Viên Tiểu Nha: "Không biết Nha tiểu thư, có lời gì muốn cùng tôi nói riêng?"
"Người thông minh, tôi thích!" Hiên Viên Tiểu Nha ngồi vào bên cạnh cô.
Tiêu Tiêu cũng không đáp lời, chỉ là trên mặt nhiều vài tia lạnh nhạt. Ngay sau đó, Hiên Viên Tiểu Nha mở miệng nói ra: "Kỳ thật đâu, tôi nghĩ cô cũng đoán được tôi muốn nói gì, cô cũng không phải là thích hợp anh tôi. Tuy nhiên anh tôi độc lai độc vãng, xưa nay không quản chuyện gia tộc, nhưng là, đối với chuyện anh cưới vợ, gia tộc chúng tôi sẽ không không quan tâm rồi. Cô sẽ không thích hợp anh tôi, cô sẽ chỉ mang đến cho anh vô tận phiền phức. Nếu như cô thật yêu anh tôi, lưu lại Mộ Miêu Miêu, chính mình đi! Đối với anh như vậy mới tốt."
Nghe lời thoạinày, Tiêu Tiêu gãi gãi lông mày: "Thật có lỗi... Nếu như cô chỉ là nhắc tới, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết nói nữa, dạng này, mẹ cô đã nói qua rất nhiều lần rồi." Thật rất xin lỗi, cô đều nhanh hận chết Hiên Viên Liệt, làm sao sẽ còn yêu? A... Ai có thể nghe được trong nội tâm cô hò hét, cô hận không thể cách xa Hiên Viên Liệt, thế nhưng người đàn ông kia cho sao?! Càng nghĩ càng buồn bực!
"Coi như vậy đi, tôi cũng chỉ là nhắc nhở mà thôi, bởi vì... Trong những ngày kế tiếp, cô có thể sẽ rất thảm." Nhếch miệng lên cười giống như ác ma.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu, cũng không có bị ánh mắt của cô hù, cũng không có cho trả lời.
Cái này nhưng để Hiên Viên Tiểu Nha phiền muộn một hồi. Người phụ nữ này làm sao lãnh đạm như vậy? Đừng nói! Điểm ấy còn thật giống anh trai. Đáng tiếc, người phụ nữ này tuyệt đối sẽ không trở thành vợ anh!
"Mộ tiểu thư, lão gia phu nhân mờ cô cũng tới qua." Quản gia từ lầu hai xuống, nói với Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu gật đầu. Đứng lên, đi theo quản gia lên lầu. Bị đưa vào trong phòng vô cùng lớn, cô nhìn quanh, lại cũng không có thấy bóng dáng Hiên Viên Liệt. Anh không phải cũng đi lên sao?
"Không nghĩ tới, nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt rồi." thanh âm cao quý truyền đến. Một người phụ nữ từ trong màn trướng đi ra, thanh âm này Tiêu Tiêu cũng không xa lạ gì, lúc trước dùng cực đoan thủ pháp đưa Hồng Tuyết Mai đi không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp mặt, không nghĩ tới thật sự là ông trời trêu người.
Mộ Tiêu Tiêu lễ phép cúi đầu xuống: "Hồng phu nhân."
Nện bước chân cao quý, Hồng Tuyết Mai đi đến trước mặt của cô: "A... Cô còn có mặt mũi tới gặp tôi, lá gan rất lớn."
Tiêu Tiêu trầm mặc cúi đầu.
Hồng Tuyết Mai cười lạnh: "Được rồi, Liệt vừa mới đã nói với tôi rất rõ ràng, nó mang cô trở về, là muốn tuyên bố thân phận của vị hôn thê. Con trai tôi đều nói như vậy, tôi tạm thời thừa nhận thân phận của cô."
A? Tiêu Tiêu sửng sốt, kỳ quái, cô coi là Hồng Tuyết Mai sẽ nổi điên. Nhưng không nghĩ tới đã vậy còn quá dễ dàng thừa nhận cô? Làm sao lại nhẹ như vậy?
"Cô không cần nghi hoặc như thế, tôi thừa nhận thân phận của cô là nhìn mặt con trai cùng cháu trai của tôi. Tôi muốn nói, chỉ có như vậy, cô muốn làm con dâu tương lai nhà chúng tôi, muốn học còn rất nhiều. Đầu tiên, chính là muốn học được nhẫn nại."
"Vâng." Gật đầu.
"Được rồi, về sau sẽ từ từ dạy cô, cô trước thăm gia tộc đi."