Hiên Viên Liệt trầm mặc, nhưng mà Giang Tiểu Băng, anh không có thể không trả lời: "Tiểu Băng, cô không cần nghĩ quá nhiều. Ngạn là đang đùa giỡn." Anh giống như khắc chế cái gì, trên mặt vẫn tràn ngập băng sương như cũ.
Nghe anh nói, trong lòng Giang Tiểu Băng cũng dễ chịu một chút, nhưng mà vẫn như cũ cực kỳ không hiểu. Đến cùng ở giữa ba người bọn họ là quan hệ như thế nào.
Mà lúc này...
Hai người trên giường tựa hồ bị đối thoại của bọn họ đánh thức, Tiêu Tiêu trở mình một cái, trên mặt hiện lên không vui, đầu đau gần chết. Thân thể cũng chua xót, cảm giác tay chân tê dại, lông mi run rẩy, muốn mở to mắt, chính mình là thế nào rồi hả?
Tiêu Tiêu lật thân thể làm ra động tĩnh, cũng làm cho Lam Đình Ngạn mở hai con ngươi ra: "Tiêu Tiêu, sáng sớm cô làm gì đây." Anh ủ rũ chưa nói. Thế nhưng mà vừa nói xong, con mắt liền rơi vào trên thân hai người đứng ở cửa, Lam Đình Ngạn ngây ngẩn cả người, con mắt nhìn chằm chằm hai người phía ngoài.
Lông mày Tiêu Tiêu cũng nhíu căng thẳng, a? Có vẻ giống như nghe được giọng nói của Lam Đình Ngạn? Ảo giác sao? Chẳng lẽ là nghe sai sao? Kết quả là, cũng theo cái đầu, mở to mắt. Vừa mới tỉnh ngủ trước mắt vẫn là một mảnh mơ hồ, nơi này là nơi nào? ấn lấy huyệt thái dương thật chặt, nơi này? Giống như chưa có tới... Tối hôm qua...
Cô còn chưa kịp suy nghĩ tối hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì, ánh mắt liền rơi xuống cửa, Hiên Viên Liệt? Người đứng bên cạnh anh giống như là Giang Tiểu Băng vợ của Lam Đình Ngạn...
Sau khi nhìn đến Giang Tiểu Băng, cô nhất thời thanh tỉnh ba phần. Bọn họ làm sao lại ở ngoài cửa? Nơi này là nơi nào? Một loại dự cảm không tốt xông lên đầu, cô chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt liếc xéo qua bên cạnh của mình một chút, trái tim điên cuồng loạn động, cô chỉ là nhìn bên cạnh một chút cũng không dám lại tiếp tục nhìn, người ngủ bên người... Lam Đình Ngạn! Lại là Lam Đình Ngạn. Ánh mắt lập tức trở lại đến ngoài cửa.
Cái này... Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Vì sao Lam Đình Ngạn ngủ ở bên cạnh cô, Vì sao Hiên Viên Liệt và Giang Tiểu Băng đứng ở ngoài cửa? Cứu mạng... Cái này nhất định là mộng đi!
Bốn ánh mắt nhìn nhau, cô chỉ cảm thấy phía sau mát lạnh, bị Hiên Viên Liệt đâm hàn quang đó, cô căn bản không dám nhìn tới Giang Tiểu Băng. Trong lòng cùng trong đầu đều loạn thành một đoàn tê dại. Cô đến cùng gây nên tội gì rồi? Vậy mà sao lại thế này? Sao có thể như vậy? Trời ạ, người nào đến nói cho cô biết chuyện gì xảy ra?
Đầu óc hỗn loạn căn bản không biết nên nhớ tới từ nơi nào. Lam Đình Ngạn cũng hơi há hốc mồm, trên mặt hiển hiện lấy không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên anh không thể tưởng tượng nổi không phải bởi vì Giang Tiểu Băng, mà chính là bởi vì Hiên Viên Liệt.
Giang Tiểu Băng vuốt mái tóc dài của mình, bực bội hất đầu tóc ra đằng sau lỗ tai, căm tức nhìn Lam Đình Ngạn, giống như đang khắc chế mình bộc phát lửa giận.
Mà Hiên Viên Liệt vẫn mặt lạnh như cũ, cặp mắt đen sâu không thấy đáy, anh cũng không có nhìn chính huynh đệ mình, mà chính là nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, dạng này trầm mặc đi qua khoảng chừng bốn năm giây, Hiên Viên Liệt không nhanh không chậm đi vào phòng.
Chân anh thon dài, tuy đi rất chậm, nhưng mà rất nhanh đã đi tới bên giường.
Đơn giản không dám nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Liệt, cô cơ hồ muốn chui đầu vào trong chăn, co cái đầu lại, nắm chắc ga giường.