Bất quá, một đường đi thăm, cô cũng coi như từ người làm nghe được một chút tin tức, thì ra, cha của Hiên Viên Liệt - Hiên Viên Hạo nhiều năm qua bệnh nặng, cho nên cả tòa trạch viện đều là Hồng Tuyết Mai quản lý. Chỉ có một số chuyện trọng đại gia tộc không bình thường mới có thể giao cho Hiên Viên Hạo xử lý.
Một ngày tới, Hiên Viên gia rất bình tĩnh, cô cũng không có lọt vào công kích Hồng Tuyết Mai, mà, Hiên Viên Tiểu Nha cũng quấn lấy Miêu Miêu. Hiên Viên Liệt không biết đi nơi nào rồi.
Buổi tối.
"Mộ tiểu thư, tôi mang cô qua gian phòng nghỉ ngơi trước."
Người hầu đưa cô lên phòng ngủ lầu ba, phòng ngủ lấy màu lam cùng đen làm chủ, phong cách nhìn giống như phòng của đàn ông.
Đang định hỏi người hầu, người đã đi rồi.
Phòng ngủ rất lớn, Tiêu Tiêu ngắm bốn phía chung quanh, không phải là phòng ngủ Hiên Viên Liệt chứ? Trong phòng vừa đi vừa nhìn một chút, ánh mắt dừng lại tại một album ảnh kỷ niệm bên trên giá sách. Nâng tay lên, đang muốn đi lấy album ảnh nhìn xem.
"Không cho chạm vào nó!" Thanh âm băng lãnh đột nhiên truyền đến.
Tiêu Tiêu bị dọa đến bỗng nhiên trở lại, chỉ gặp Hiên Viên Liệt đứng tại cửa. Tức giận nói: "Thật có lỗi, tôi chỉ là nhất thời hiếu kỳ." Dù sao tự tiện đụng đồ người ta là không đúng.
Mắt đen lạnh lẽo: "Đồ trong phòng cô đều có thể tùy ý đụng, duy chỉ có album ảnh không thể."
Anh nói rất lạnh, khiến Tiêu Tiêu càng thêm hiếu kỳ lườm album ảnh, cũng là một album ảnh sao? Chẳng lẽ còn có bí mật không muốn người biết?
Không nói gì. Đã không cho đụng, cô không động vào. Dù sao chuyện của anh cũng không có quan hệ gì với cô.
"Đúng rồi, đây cũng là gian phòng của anh đi. Quan hệ của tôi và anh, người gia tộc anh không biết, an bài như vậy tôi không có gì có thể nói, nhưng anh rất rõ ràng, đây là một trò chơi anh an bài, làm phiền anh an bài cho tôi gian phòng mới." Lời nói chuyển, cô nói về chính đề.
Anh quay người, đến bên bàn sách ngồi xuống, cầm lên một quyển sách bên cạnh nhìn.
"Hiên Viên Liệt, tôi đều thỏa hiệp đến gia tộc anh, chẳng lẽ đổi phòng chút chuyện nhỏ này anh cũng không chịu sao?" Hai tay cô chống trên bàn sách.
Anh chậm rãi ngẩng đầu: "Cô không cần thiết đổi phòng, tới nơi này là chức trách của cô."
"Thế nhưng không muốn cùng một phòng với anh." Tiêu Tiêu cũng rất ngay thẳng, không muốn cũng không nghĩ, chán ghét cũng chán ghét, đáng hận người như thế nào vẫn là đáng hận như vậy.
"Làm sao? Cô sợ cái gì?" Hiên Viên Liệt ngẩng đầu, một tay dựa vào nâng quai hàm, từ trên xuống dưới dò xét cô.
Mắt đen nhìn cô, để cho cô rùng mình một cái, muốn cô nói thế nào. Nhíu mày, nghiêng thân thể chuyển hướng một bên: "Không muốn nhìn tôi chằm chằm như thế."
Ngữ khí của cô lược có mấy phần xấu hổ, Hiên Viên Liệt vẫn hung tợn nhìn chằm chằm cô: "Tới..."
Nhìn về phía anh, Tiêu Tiêu lui về sau một bước: "Bất quá."
"Tôi để cô qua đây."