Mà Phong Tâm Mộng mở to hai mắt, lôi kéo tay Miêu Miêu: "Miêu Miêu, ba ba anh đối với mẹ anh thật tốt. Các người thật là một nhà hạnh phúc." Tuy ở chỗ này rất ít nhìn thấy chú kia đến cái nhà này, nhưng mà không phải Dì Tiêu Tiêu cũng thường xuyên chạy ra bên ngoài sao, từ khi lần thứ nhất gặp qua Hiên Viên Liệt, cô bé đơn thuần coi là, Hiên Viên Liệt thật là ông xã của Mộ Tiêu Tiêu, cũng không có hoài nghi một chút nào.
Mặt mũi Miêu Miêu tràn đầy tra hỏi: "ba ba anh sao?"
"Đúng, cũng là người vừa mới ôm Dì Tiêu Tiêu. Ba ba anh rất đẹp trai nha. Miêu Miêu cùng ba ba anh dáng dấp thật đẹp trai." Phong Tâm Mộng trộm cười nói qua, trong lời nói còn có mấy phần đùa giỡn.
Vẻ mặt Mộ Miêu Miêu mờ mịt: "Mộng Mộng, có phải em lầm lẫn chỗ nào rồi hay không?"
"Hả?"
"anh không có ba ba nha, đó là Chú Hiên Viên Liệt. Là bạn của mẹ anh, cũng không phải là ba ba anh, em sai lầm rồi." vẻ mặt Mộ Miêu Miêu cũng chăm chú đáp lại Phong Tâm Mộng.
"A?" Phong Tâm Mộng nghi ngờ nhìn qua Mộ Miêu Miêu, cũng quay đầu nhìn Các lão một chút, muốn chứng thực sự thật.
Các lão gật đầu.
Phong Tâm Mộng trợn tròn mắt: "Vậy ai mới là ba ba của Miêu Miêu."
Có lẽ đổi lại người lớn sẽ xem xét vấn đề này có đả thương người khác hay không, nhưng mà dù sao Phong Tâm Mộng chỉ là một đứa trẻ mới mấy tuổi, mà Mộ Miêu Miêu tuy tâm trí bên trên thành thục hơn so với người đồng lứa, thế nhưng mà chơi cùng đám bạn nhỏ, vẫn là đứa trẻ như cũ. Cũng sẽ không để ý nghi vấn của Phong Tâm Mộng, đàng hoàng nói qua: "anh không có ba ba. Từ nhỏ đã không có."
Đầu tiên là Phong Tâm Mộng kinh ngạc, sau đó lập tức đổi nụ cười: "em cũng không có mẹ. Miêu Miêu, em cảm thấy, ba ba em có thể cùng mẹ anh làm thành một đôi, anh cảm thấy thế nào? Sau này, ba ba em cũng là ba ba anh, mẹ anh cũng là mẹ em rồi."
Lúc nghe được câu này, chỉ thấy hai mắt mèo của Mộ Miêu Miêu nhất thời đều tỏa ánh sáng! Nếu như vậy, bé thật sẽ có ba ba rồi!
Còn không có đợi Mộ Miêu Miêu mở miệng, một tiếng băng lãnh truyền đến trước hết: "Không thể."
Mọi ánh mắt đều theo ngọn nguồn tiếng nói nhìn qua, là Hiên Viên Liệt đang đi ra từ trong phòng ngủ của Tiêu Tiêu.
Phong Tâm Mộng nâng hai má lên, cô bé có một cái kế hoạch tốt như vậy, cũng không thể để cho người ta phá hư, trước kia vì chú đẹp trai này là Ba ba của Miêu Miêu, cô bé cũng chỉ có thể nhận mệnh không còn lời nào để nói, bây giờ biết chân tướng chuyện này rồi. Coi như không giống nhau.
Cô bé hờn dỗi nói: "Vì sao? Cháu đã biết, thì ra chú cũng không phải là ông xã của Dì Tiêu Tiêu, cho nên Dì Tiêu Tiêu có quyền lấy chồng nha."
"bây giờ cô ta thuộc quyền sở hữu của chú, phải ở trong tay chú." Hiên Viên Liệt nhàn nhạt nói qua, cũng không có quá nhiều biểu lộ, bất quá chính anh cũng buồn bực, vì sao lại cùng một bé gái tranh hơn thua.
"Có thể... Có thể..." Phong Tâm Mộng có chút loạn, thuộc quyền sở hữu là có ý gì, một chút cô bé cũng không hiểu. Cho nên một thời gian đều nói không ra lời rồi.
Các lão một mực giữ yên lặng, ban đầu ông vốn cũng không muốn nói cái gì, nhưng lại không khỏi cảm thấy tức giận, ông cũng sống hơn nửa đời người rồi. Có vài thứ, có thể xem thấu đáo hơn mấy đứa trẻ, nhưng so với những đứa trẻ này nhìn thấu đáo, ông biết Tiêu Tiêu cùng Hiên Viên Liệt có quan hệ tới Khế ước, nhưng mà cũng nhìn ra được, quan hệ giữa hai người kia không chỉ có khế ước đơn giản như vậy, trong này có việc!