Che ngực, quyết định, tạm thời đừng để ý khế ước gì. Nhất định phải tìm được hung thủ trước.
Tắt nước vòi sen, lúc này Tiêu Tiêu mới phát hiện một sự kiện! Vừa rồi chỉ nhớ né ra khỏi người Hiên Viên Liệt, liền tiến vào phòng tắm, hoàn toàn đã quên đổi y phục.
Nắm lên y phục vừa mới cởi ra, bởi vì đặt ở bồn rửa tay, đã bị ướt một nửa rồi. Tính toán xong... Có giáo huấn lần trước, cô thực sự không còn dám gọi Hiên Viên Liệt hỗ trợ đưa y phục, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, từ trong ngăn tủ lấy ra khăn lông lớn dùng một lần quấn toàn bộ thân thể lại. Lại dùng máy sấy thổi khô đầu tóc.
Cúi đầu nhìn khăn bọc thân thể một chút, ân, rất căng, sẽ không rơi xuống. Ra ngoài lấy y phục đổi là không có vấn đề.
Cô giống như tên trộm đi ra khỏi phòng tắm. Vừa mới ra tới, liền nhìn trên bàn cơm cạnh ghế sa lon, trưng bày thực vật, hơn nữa còn có ngọn nến.
Hiên Viên Liệt ngồi ở đầu bàn, một tay nâng quai hàm, Nhìn thấy cô từ trong phòng tắm đi ra, con mắt lạnh lùng đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
Tiêu Tiêu lập tức đem khăn lông lớn trên người che thật chặt: "Tôi quên cầm theo y phục, đi ra lấy y phục." Nói xong cô tránh đi ánh mắt Hiên Viên Liệt, đi đến hành lý của mình.
Lúc ngồi xổm người xuống mở hành lý ra, bả vai bị một đôi tay chế trụ, Hiên Viên Liệt bắt lấy cánh tay cô kéo đứng dậy: "Không cần đổi rồi."
"Tôi thay y phục rất nhanh. Anh ăn trước đi." Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm bàn ăn đầy rẫy Lâm Lang.
Căn bản Hiên Viên Liệt cũng không có trả lời cô, dắt cánh tay cô đi đến bàn ăn, cơ hồ là dùng phương thức cường ngạnh đặt cô ở trên ghế dựa trước bàn ăn.
Cô muốn đứng lên.
Chỉ nhìn một ánh mắt anh lạnh như băng bay qua tới. Tiêu Tiêu vốn là bởi vì chuyện Phong Nghị Trì cảm giác thiếu nợ Hiên Viên Liệt, chột dạ cúi đầu xuống trở lại ngồi xuống.
"Ăn cơm."
"A." Nhìn thấy bò bít tết trước mắt, cô cầm lấy dao nĩa dùng sức cắt lấy. Giống như xem thịt trong mâm là Hiên Viên Liệt.
Loại thịt này rất dễ dàng no bụng, cô chỉ ăn một nửa đã no không chịu được. Ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Liệt một chút, vậy mà anh không hề động qua bò bít tết trước bàn, dĩa thức ăn còn bày ở nguyên vị trí, căn bản anh không có ăn gì.
Tiêu Tiêu không khỏi sờ lên cổ họng của mình, vì sao anh không ăn? Chẳng lẽ bên trong bò bít tết này có độc sao?
Không đợi Tiêu Tiêu tra hỏi. Chỉ gặp anh cầm lấy một bình rượu vang đỏ buộc dây lụa màu đen thật dài trên bàn ăn.
Vặn ra nắp chai rượu vang đỏ, rượu vang đỏ chảy vào bên trong ly đế cao. Vừa rót rượu vừa mở miệng nói: "Ăn no chưa?"
"Ừm..." Do dự đến cùng có nên hỏi anh vì sao không ăn hay không...
Lúc này, Hiên Viên Liệt cầm lấy hai cái ly rượu đỏ, đi tới Tiêu Tiêu, khẽ tựa vào bên cạnh bàn, đưa một ly rượu vang đỏ cho cô.
Tiêu Tiêu lễ phép tiếp nhận ly rượu vang đỏ đặt lên bàn, nói: "anh biết rõ tôi không thể uống thứ này."
Hiên Viên Liệt cũng không trả lời, đem ly rượu vang đỏ trong tay uống cạn.
Cô bất đắc dĩ liếc ly rượu kia một chút, phép tắc trên bàn rượu cũng là người khác kính rượu cô, còn vì kính uống trước, mình không uống, vậy thì không nể mặt người khác, thế nhưng mà... Mặt mũi này cô thật không còn cách nào cho Hiên Viên Liệt, ngẫm lại giáo huấn trước đó đau đớn thê thảm. Bây giờ còn chưa có cởi bỏ hiểu lầm cùng Giang Tiểu Băng.
Đẩy ly rượu đỏ tới bên trong cái bàn, biểu thị mình không uống.