Rất nhanh sẽ không chịu nổi nữa!
Tay muốn nâng lên, dùng sức nâng lên, cô muốn ngăn cản anh, thế nhưng hết lần này tới lần khác tay cô bị tay trái của anh đè xuống, cô chỉ có thể thuận theo....
Điên cuồng lắc đầu, vẫn không thể không chế được...
Cô không muốn rên rỉ cũng không muốn cầu cứu, nhưng môi hé hờ hững, sắp không ngăn nổi mình nữa. Nếu như hiện tại có thể nói ra gì đó, cô sẽ dễ chịu hơn. Nhắm mắt lại, ngoại trừ cảm nhận được sự mãnh liệt bên ngoài, trong đầu còn không ngừng vang lên lời anh nói vừa nãy.
Khuôn mặt trong nháy mắt nóng lên, đây tuyệt đối không phải thẹn thùng đơnn thuần, mà chính là xấu hổ giận dữ, xấu hổ cùng phẫn nộ, cô như vậy, hoàn toàn giống một thiếu nữ đôi mươi.
Nếu như có thể thở bằng miệng thì tốt. Nhưng giờ miệng bị tắc rồi, chỉ có thể hô hấp bằng mũi.
Cô đã đã mất đi năng lực chống cự, anh thuận tay ôm lấy cô, kéo sát gần mình.
Khi hai người đã cận kề nhau, cô mới mở to hai mắt. Không được, cô không thể lại tiếp tục.
"Đàn bà, cô không thể đợi thêm sao?" mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm. Sau đó nhìn xuống phía dưới...
Cô tức giận trừng mắt.
"Không cần phẫn nộ. Cô muốn, tôi sẽ cho cô. "
Tiêu Tiêu cô gắng kìm nén, không cho anh có cơ hội xâm chiếm.
"Vẫn không chịu ngoan ngoãn học tập?" Anh lên tiếng, lại cắn cô một cái.
"Ngô..." Cô phản kháng, ngược lại lại giống như đang phối hợp với anh.
Dưới lầu, trong đại sảnh, Lâm Âm Nhi đi khắp nơi quanh lầu 1, cô lần đầu tới nơi anh Liệt ở.
Tay bắt chéo sau lưng, cô gật đầu... Rất tốt, nơi này cô rất thích, về sau ở chỗ này cũng không tệ. Dạo xong dưới lầu 1, cô đảo mắt về phía lầu hai.
Vừa rồi anh Liệt dẫn Mộ Tiêu Tiêu lên lầu hai đi l đâu? Là muốn bàn chuyện chia tay sao?
"Ba" Cô vỗ gai tay, nếu anh Liệt có thể bời vì cô mà vứt bỏ Mộ Tiêu Tiêu thì tốt rồi. Cô cười khẩy. Có điều, bác gái cũng chưa giải quyết cô ta, chắc hẳn cô gái này cũng có chút bản lĩnh đó.
"Phòng ngủ của anh Liệt ở đâu vậy?" Cô giữ 1 hầu nữ lại hỏi thăm.
Người hầu nữ cũng nhìn ra được quan hệ giữa Lâm tiểu thư và chủ nhân, cung kính nói: "Lầu hai, phòng thứ ba. "
"Được rồi, cảm ơn."
Cô cất bước nhẹ nhàng chạy lên lầu hai.
Men theo hành lang tìm được phòng của Viên Liệt, cô rón rén đi tới.
Lúc này, trong phòng....
Tiêu Tiêu cô... Cô rất nhanh không còn là chính bản thân nữa rồi.
Tùy theo ý anh.
Mắt đen lóe lên...
Cô ngẩng đầu, ngăn cản anh.
"Nếu như cô muốn tận mắt nhìn xem chúng ta bắt đầu như thế nào, tôi có thể cho cô đứng dậy xem cho rõ." Anh lạnh lùng cười một tiếng, đè đầu cô xuống.
Cô không kêu ra tiếng, tất cả thanh âm chỉ có thể phát ra từ mũi, mà âm trong mũi còn yếu hơn bình thường.
Hiên Viên Liệt hạ môi băng lên đôi môi cô...
Thì thầm bên tai cô: "Muốn không?"
Lời nói mê người vừa phun ra, liền làm tăng thêm nhiệt độ xung quanh, Tiêu Tiêu rùng mình một cái. Câu nói kia, đủ khiến tai cô đỏ bừng, nếu như có thể đập đầu chết, cô tuyệt đối không chút do dự.
Theo bản năng phản ứng, cô chẳng có cách nào khác.
Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, xong rồi... Cô thật sự xong rồi...
Lúc này... Bên ngoài cửa phòng.
Lâm Âm Nhi dán chặt lỗ tai lên cửa, muốn nghe xem bọn họ đang nói cái gì, lẳng lặng nghe một hồi. A... Làm sao lại chẳng có tiếng động gì vậy?
Chẳng lẽ bọn họ không có ở trong phòng này sao? Hay là cô đi nhầm rồi?
A?
Đây là tiếng gì nhỉ, cô chỉ nghe được một chút xíu. Nhưng giống như là giọng của phụ nữ, chẳng lẽ cô ảo giác? Tiếng trong phòng vang lên 1 2 âm, sau đó lại biến mất.
Lâm Âm Nhi nhíu mày, đến cùng trong này có người hay không vậy?!
Mơ hồ lại có loại tiếng động này. Hiếu kì dâng lên, Lâm âm Nhi đẩy cửa đi vào trong.
Trên sofa màu trắng...
Lâm Âm Nhi bỗng nhiên hít một hơi, xoa mắt nhìn lại. Họ, họ đang....
"Liệt... Anh Liệt..." Cô trợn mắt đứng nguyên chỗ.
Nghe được giọng cô, Tiêu Tiêu lập tức quay đầu qua, lúc này mặt cô đỏ ửng, mắt cũng mê man cuồng loạn.
Vừa thấy cô gái đứng ngoài cửa, bao nhiêu mê mộng trong đầu Tiêu Tiêu, lập tức bị quét sạch sành sanh, cô cúi xuống nhìn lại mình, không khỏi quýnh quáng lên.
"Sao cô lại tới đây. Ra ngoài!" Hiên Viên Liệt nói có chút gắt gỏng.
Lâm Âm Nhi vẫn ngây ngốc đứng ở cửa: "Có thể, thế nhưng... Anh Liệt... Anh..."
Mày kiếm nhíu một cái, anh đứng lên, thừa dịp đó, Tiêu Tiêu lập tức quay lưng lại, dù cho Lâm Âm Nhi là phụ nữ, nhưng cô thực sự không thích cảm giác bị người khác nhìn.
"Ra ngoài!" Mắt đen lạnh lẽo.
Lâm Âm Nhi bị dọa đến phát run, sau đó lại sửng sốt rất lâu mới chịu di chuyển cước bộ, chậm rãi mở cửa, sau đó đi ra, đóng cửa phòng