Giang Tiểu Băng cắn răng: "Anh... Anh không gọi tôi gọi, chết đói đáng đời anh."
"Tốt." Lam Đình Ngạn đứng lên: "Vậy tôi ra ngoài tìm Tiêu Tiêu đi ăn cơm. Ai... Người nào gọi vợ mình vào không được nhà bếp đâu? Không biết Tiêu Tiêu hôm nay làm cái mỹ thực gì." Cố ý nói như vậy, anh nhún vai vừa muốn đi ra.
Giang Tiểu Băng đứng lên: "Anh hôm nay nếu là thật từ nơi này đi ra, như vậy tôi muốn Noel sẽ thay tôi giết cô! Anh cũng không nghĩ người quan trọng cứ như vậy chết mất đi."
Lam Đình Ngạn ngoái nhìn.
Giang Tiểu Băng không nói gì thêm, cầm lấy danh sách thức ăn ngoài trên bàn hướng anh: "Chồng thân ái, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi chúng ta tân hôn, anh xem hai vợ chồng chúng ta nên ăn chút gì tốt đây?"
Lam Đình Ngạn cũng không có tức giận, ngược lại cười cười: "Đã không nỡ như thế tôi cùng cô ăn cơm." Nói xong, anh giống như đùa giỡn ngoắc ngoắc cái cằm Giang Tiểu Băng, nhưng sau đó xoay người hướng nhà ăn đi đến.
Lưu lại Giang Tiểu Băng đứng tại nguyên chỗ, xoát một chút, mặt cô đỏ rần, tranh thủ thời gian sờ sờ mặt, cái này là thế nào rồi hả? Đỏ mặt cái gì? Chẳng lẽ thật thích người chồng tâm địa gian giảo này rồi hả? Không không không, không có khả năng, ăn dấm chỉ là bởi vì anh là chồng mình, không cho phép anh cùng người phụ nữ khác có liên quan mà thôi.
Ổn định tâm tình, cô lấy ra danh sách thức ăn ngoài bắt đầu gọi.
Thời gian nhoáng một cái đã là buổi chiều 4 giờ, ánh nắng đã không mãnh liệt như vậy, đã bắt đầu biến thành màu cam ửng đỏ.
"Ừm..." Tiêu Tiêu kêu rên lật ra, tay khoác lên trên lồng ngực Hiên Viên Liệt, tuột xuống, lại dựng vào, lại tuột xuống.
"A... Yêu tinh này." Mày kiếm Hiên Viên Liệt nhẹ vặn.
A?
Vừa mới cô giống như nghe thấy được thanh âm Hiên Viên Liệt? Cô hỗn loạn nhất thời thanh tỉnh lại, mở hai mắt ra.
Hiên Viên Liệt chăm chú nhìn chằm chằm cô: "Tiêu Tiêu, cô cảm thấy buổi sáng hôm nay không đủ, còn muốn tiếp tục sao?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Thân thể Mộ Tiêu Tiêu run lên, nhìn chằm chằm tay của mình, lập tức thu hồi lại, đầu dao động theo: "Không không không..."
"Nếu như cô muốn, chúng ta còn có thể tiếp tục một lần nữa, lần này địa điểm chọn nơi nào đây? Hoa viên như thế nào?" Hiên Viên Liệt tự mình nói qua, mắt đen nhìn chằm chằm cô, khóe miệng hiện lên ý cười.
"Anh... Đừng nói." Khuôn mặt trong nháy mắt đỏ đến tai, cô nhớ tới chuyện buổi sáng hôm nay phát sinh trên ban công, hận không thể tìm một cái động chui xuống dưới.
Một phen tình cảnh này, một màn một màn quanh quẩn trong đầu, càng nghĩ tai càng nóng, thật không cách nào tưởng tượng chính mình vậy mà cùng anh làm chuyện to gan như vậy, trời ạ... Về sau như thế nào đi gặp người? Nhớ tới, trong hoa viên có một đám người hầu, sau đó toàn bộ đều chạy trốn, đã cảm thấy thực sự quá phiền muộn rồi. Cô... Cô... Thế nhưng làm cũng làm, cơ bản không có lại xoay chuyển rồi. Chỉ có nhận mệnh rồi.
Hiên Viên Liệt xích lại gần cô, đưa cô ôm vào trong ngực: "Hôm nay cô phản ứng, so bình thường càng thêm kịch liệt nha." Mỉm cười dùng lời nói đùa giỡn cô.
Tiêu Tiêu lập tức lấy tay bưng kín miệng Hiên Viên Liệt: "Đủ rồi đủ rồi, tôi thật không muốn nghe. Hiên Viên Liệt anh thắng được rồi."
"A..." Anh cười một tiếng.