"Địch Nặc, cô làm sao rồi hả?" Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy có chỗ nào không đúng, cúi đầu nhìn chính mình một chút, hẳn là không có cái gì không đúng, vậy sao anh nhìn chằm chằm vào cô?
"Không có gì." Địch Nặc ngồi một chút lại đứng lên, sau đó mặt lạnh lấy ra y phục đổi đi vào phòng tắm.
Tiêu Tiêu ngồi ở cạnh giường, luôn cảm thấy thái độ Địch Nặc đối với cô lãnh đạm rất nhiều. Rõ ràng lúc ở rừng rậm chung đụng rất tốt, khi đó còn cảm thấy khả năng đã trở thành bạn cùng Địch Nặc, bất quá bây giờ nhìn loại tình huống này... Địch Nặc, căn bản không có xem cô như là bạn.
Nửa nằm ở trên giường, bởi vì tiểu Băng đã đi, cho nên cô cũng không có dán sát bên tường, mà chính là ngủ ở một bên.
Rất nhanh, sau khi Địch Nặc tắm xong đi ra, anh mặc một bộ áo ngủ.
"cô tắm xong rồi à?" Tiêu Tiêu ngồi lên.
Địch Nặc ngồi vào trên ghế sofa, lãnh đạm liếc nhìn cô: "Làm gì?" Khắc chế không được lòng của mình phiền ý loạn, chỉ có thể ép buộc đối với cô băng lãnh.
"Địch Nặc, ngày mai chúng ta tùy tiện so tài một chút được không, không nên quá nghiêm túc." Tiêu Tiêu bắt ga trải giường nói ra, mục đích của cô đã đạt được, đã tiến nhập Tam Cường, cho nên cũng không cần thiết làm nhiều tranh đấu quá vô vị, chỉ tùy tiện làm một chút hình thức cho tốt, huống chi, đối phương vẫn là Địch Nặc.
Địch Nặc vẫn mặt lạnh như cũ: "Vì sao? Không phải cô nhất định phải thắng được tranh tài sao?"
"mục đích của tôi chỉ cần tiến vào Tam Cường cầm đẳng cấp B mà thôi. Địch Nặc, bây giờ tiểu Băng cũng giải khai hiểu lầm, ở giữa tôi cùng Lam Đình Ngạn cũng không có cái gì. Chúng ta có thể không giằng co tiếp nữa hay không? Cô cũng không có lý do cùng tôi chiến đấu." hiểu lầm đã giải mở, Địch Nặc hận cô, chẳng qua là hiểu lầm ở giữa cô và Lam Đình Ngạn có cái gì mà thôi, bây giờ hết thảy chân tướng rõ ràng, không nên lại tranh đấu.
"Không, trận đấu này tôi sẽ tiếp tục." Địch Nặc bình thản nói qua.
"Vì sao? Rõ ràng ở giữa tôi cùng tiểu Băng..." lời Tiêu Tiêu nói vẫn chưa nói xong.
Chỉ gặp Địch Nặc một con mắt lạnh lùng bay tới: "Bởi vì tôi đơn thuần chán ghét cô."
Một câu, đem tất cả lời Mộ Tiêu Tiêu định nói đều chẹn họng trở về, thì ra trong rừng rậm ở chung hòa thuận đều là giả. Chán ghét một người cũng không bởi vì một ít hiểu lầm giải khai, liền không ghét đi. Địch Nặc, thì ra cô chán ghét tôi như vậy.
Cô không tiếp tục nói lời gì, nằm ở trên giường, nghiêng đi thân thể cơ hồ lại dán vào trên tường...
Đêm khuya yên tĩnh, cô ép buộc mình rơi vào giấc ngủ. Mà Địch Nặc dựa vào ở trên ghế sofa, anh không biết vì sao lại nói với Mộ Tiêu Tiêu như thế... Nhưng mà anh thật rất tức giận. Loại nộ khí này rất kỳ quái.
Chuyển mắt, trong bóng tối nhìn thấy thân thể cô nằm ở trên giường mềm mại. Anh đi tới bên giường, nhìn qua cô. Muốn giết cô, nhưng lại không đành lòng giết cô.
Nằm ở trên giường, Địch Nặc chui vào trong chăn, từ phía sau ôm lấy Mộ Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu... Vì sao cô để cho tôi tâm phiền ý loạn như thế?" Ôm chặt lấy cô, đầu của cô nhẹ nhàng vùi sâu vào bên trong mái tóc dài màu đỏ của anh.
Trong lúc ngủ mơ Tiêu Tiêu bỗng nhúc nhích thân thể, chỉ cảm thấy bị cái gì chăm chú bóp chặt, có thể ban ngày chiến đấu suốt cả ngày, cô cơ hồ mệt đến thoát hư, đến tột cùng cũng không có khí lực mở to mắt đi xem một chút, tiếp tục rơi vào trong giấc mơ.
Địch Nặc nhắm mắt, một đêm sau cùng, Tiêu Tiêu, anh muốn nhớ kỹ cô, càng tiếp cận cô, càng muốn xóa bỏ cô khỏi cái thế giới này. Chỉ có thế này, tâm mới có thể an định lại, tha thứ cho tôi...