Mục lục
Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một già một trẻ, nhao nhao gật đầu.

Tiêu Tiêu cong môi lên, có bao nhiêu đáng thương thì bấy nhiêu đáng thương, cơ bản không thể trông cậy vào Lam Đình Ngạn có thể đem chuyện giải thích rõ với Giang Tiểu Băng, đoán chừng chỉ thêm dầu vào lửa đi.

Đến lúc đó chẳng phải cô chết thảm hại hơn sao? Nói không chừng cả gia tộc của Giang Tiểu Băng đều sẽ xuất động. Trực tiếp chém cô thành muôn mảnh, Lam Đình Ngạn ơi Lam Đình Ngạn, bàn tính của anh cũng không tránh khỏi quá tinh ranh rồi.

"Con ngoan, con còn cười trên nỗi đau của người khác, nếu như Nặc Nhi và Giang Tiểu Băng thật giết tới đây, nếu mẹ con ngã xuống trước, cái mạng nhỏ này cũng đi theo chơi xong." Cô dùng ngón tay trỏ chọc chọc trán của con trai.

Miêu Miêu rùng mình một cái, chỉ kém tóc trên đầu không có dựng thẳng đứng lên. Một phen bổ nhào vào bên người Các lão: "Ông Các lão... Cứu cháu..."

Các lão cưng chiều sờ đầu Miêu Miêu: "được được, ông cứu cháu, chuyện hư hỏng của mẹ cháu để chính mình đi xử lý, đừng gieo họa cho Miêu Miêu của chúng ta."

"Hì hì ha ha." Miêu Miêu đắc ý cười một tiếng.

"Này! Cười cái đầu con." Nhìn thấy con trai, cô thật sự là cười cũng không được, khóc cũng không xong.

Kết quả ba người ở nơi đó thương lượng một hồi, cơ hồ đến buổi tối, Các lão mới rời khỏi. Bất quá, Miêu Miêu cũng không có theo Các lão rời đi. Tuy trong miệng bé nói như vậy, trong lòng đúng là đau lòng cho mẹ mình. Nếu thật có địch nhân giết tới, bé tuyệt đối sẽ không trốn trước.

Thoáng cái chớp mắt, chuyện hôn lễ đã qua hơn một tuần lễ, những ngày này, cô đều trải qua thời gian trốn trốn tránh tránh, ngoại trừ khuya về nhà ngủ cơ bản có thể ở bên ngoài liền ở bên ngoài, cô thật sợ Giang Tiểu Băng cùng Nặc Nhi tóc đỏ tới giết.

Bất quá thế này cũng tốt, bởi vì gần đây cô tới tới lui lui khắp nơi ở bên ngoài, cho nên cũng không có tiếp xúc cùng Hiên Viên Liệt. Tâm vốn xao động bất an không hiểu thấu đã yên tĩnh lại rất nhiều.

Chuyện khế ước, từ đầu đến cuối cô không có đề cập qua cùng Hiên Viên Liệt. Không biết đến cùng anh sẽ đánh cái bàn tính gì. Có thể cái khế ước này, dù sao cũng là một vấn đề vô cùng lớn. Một ngày không giải quyết, trong lòng khó có thể bình an vững vàng.

Những ngày gần đây, kỳ thật cô vẫn muốn tìm Giang Tiểu Băng giải thích rõ ràng, có thể cũng không biết tìm lý do gì đi gặp cô. Có lẽ lại qua một đoạn thời gian nữa đi, chờ đợi xem Lam Đình Ngạn sẽ xử lý như thế nào trước, nếu như quan hệ giữa hai vợ chồng bọn họ có chuyển biến tốt, hoặc là các loại chuyện yên tĩnh một phen, đừng có lại qua tưới thêm dầu vào lửa.

"Hi vọng thời gian trôi chậm một chút đi, đừng để em lại biến thành già, anh nguyện dùng hết thảy của anh đổi cho em năm tháng chảy dài." chuông điện thoại di động vang lên.

Ai vậy?

Khuya khoắt gọi điện cho cô.

Híp mắt mông lung từ dưới gối đầu móc mấy lần ra điện thoại di động, cũng không có nhìn biểu hiện trên màn ảnh, lục lọi nhấn xuống tiếp nghe.

"Tiêu Tiêu, xảy ra đại sự rồi!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói Các lão sốt ruột gào thét.

Tiêu Tiêu đang buồn ngủ, giọng khàn nói qua: "Hả? Các lão? Làm sao rồi hả?" Cô miễn cưỡng nói qua.

"Tiêu Tiêu, cô nhanh thanh tỉnh, nhanh thanh tỉnh, lúc này, thật xảy ra đại sự rồi. Chuyện lớn bằng trời!" Các lão nóng nảy lớn tiếng nói qua.

Xoa con mắt mệt rã rời, cô nỗ lực chớp mấy lần mắt mới mở ra một chút xíu, cười ha ha, một hồi mới lười biếng thu một chút suy nghĩ trở về: "Ừm, cháu tỉnh rồi, ông nói đi." Cô biết Các lão sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện nói với mình, giọng nói vẫn là gấp gáp như vậy. Dù thân thể mệt rã rời thế nào cũng nỗ lực để cho mình nâng tinh thần lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK