Não nghĩ đến một kiện chính chuyện, Bạch Nguyệt nói qua muốn biết chuyện máu Kim Vực Lang Vương hỏi qua Hiên Viên Liệt mới biết được.
"Hiên Viên Liệt, Kim Vực..." Còn chưa nói hết.
Hiên Viên Liệt căn bản không có cho cô chuyển đề tài.
"A..."
Cô lớn tiếng thở dốc, bị dẫn dụ đến nóng hổi. Đôi môi cảm giác nhẹ nhàng run rẩy.
"Chính mình động." Anh lãnh đạm nói.
Một câu, kéo cô từ trong mê ly lại, cảm thấy chính mình nghe lầm, một cái tay anh dựa vào trên ghế ngồi, một cái tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô.
Nhìn vẻ mặt Mộ Tiêu Tiêu vô cùng nghi hoặc.
Môi anh cong lên: "Thế nào, chính mình động cũng sẽ không sao?"
Cô đã trợn tròn mắt, dù cho phản kháng qua, không cam tâm, lại đọa lạc trong ngực của anh. Mộ Tiêu Tiêu a Mộ Tiêu Tiêu, côso với ai khác đều rõ ràng, Hiên Viên Liệt chỉ là xem cô như đồ chơi, cho nên, có thể tùy ý vũ nhục.
Nghĩ đến đây, trong lòng vậy mà nổi lên một tia đau đớn.
Mắt phượng rủ xuống, anh hiện tại cũng thư giãn, muốn đào thoát khỏi anh, nhất định phải hiện tại trốn, mau trốn... Nếu không sẽ bị anh làm cho càng thêm thống khổ.
Thân thể quét ngang, dời động thân thể, muốn cho anh mau chóng rời đi thân thể mình.
Nhưng mà ai biết khẽ động như thế, chỉ nghe Hiên Viên Liệt rên lên một tiếng, hai tay giữ lại bờ vai của cô, đặt cô ở dưới thân.
"Cô thật sự là một yêu tinh muốn mạng người." Theo tiếng gầm, anh đột nhiên...
Anh càng thêm điên cuồng muốn cô. Mang theo nồng đậm tham muốn giữ lấy.
Trong sự kích tình, cô mệt đến mềm nhũn, phóng thích về sau, vậy mà mệt ngủ. Chỉ là người nào cũng không có chú ý tới, khóe mắt của cô đã có chút ướt át rồi. Chịu đựng không có khóc, tôn nghiêm để cho cô không cách nào thỏa hiệp rơi lệ...
Mộ Tiêu Tiêu đầu gối ở trên đùi Hiên Viên Liệt, tay nhẹ nhàng đỡ đầu tóc cô có chút rối bời, nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng chưa tiêu, mắt đen nhiều một tia cảm xúc. Không cách nào phủ nhận, anh đối với người phụ nữ này có một loại tham muốn cực mạnh giữ lấy, loại tham muốn giữ lấy này đến cùng là cái gì đây? Là cô quá mức mê người sao? Cho nên muốn gắt gao ôm chặt. Không muốn buông ra. Lúc này, trong đầu vậy mà hiện lên hình ảnh trên máy bay Địch Nặc cùng cô nháo, lông mày không khỏi nhăn lên.
Tài xế đi qua dày vò giãy dụa, cuối cùng đạt được giải thoát. Mử xe mở ra, một đường, thật sự là quá thống khổ, có đến vài lần, anh đều kém chút cùng xe của người khác đụng vào, còn không hiểu vượt mấy cái đèn đỏ.
May mắn lực chú ý chủ thượng trên thân vị tiểu thư này, không có chú ý tới anh sai lầm, nếu không thảm rồi.
Bên ngoài cửa nhà Mộ Tiêu Tiêu, xe đến, Hiên Viên Liệt nhẹ nhàng ôm cô đi xuống xe, giống như cũng không có muốn đánh thức người trong ngực.
Mà lúc này trong phòng một mảnh náo nhiệt, Các lão hôm qua mang theo Miêu Miêu, Phong Tâm Mộng từ Italy gấp trở về rồi. Có hai tiểu gia hỏa, hiểu rõ yên tĩnh cũng khó khăn.
Nguyên nhân có người ở nhà, cửa cũng không có khóa. Hiên Viên Liệt ôm Tiêu Tiêu ngủ say đi vào.
Sự xuất hiện của anh, cắt ngang một phần ồn ào, Các lão, Phong Tâm Mộng, Mộ Miêu Miêu, đều nhìn chằm chằm Hiên Viên Liệt, sau đó lại dời ánh mắt về phía người phụ nữ trong ngực anh.
"Mẹ..." "Hiên Viên..." "Tiêu Tiêu..."
Ba người gần như đồng thời mở miệng.
"Xuỵt..." Hiên Viên Liệt nhẹ thở dài một tiếng, cắt ngang thanh âm của ba người.