Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 134

“Ba, hôm nay con muốn tuyên bố một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Con muốn ly hôn!”

Câu nói này giống như một quả bom, nổ tung khiến cho mấy người vốn đã không yên tĩnh khiếp sợ không thôi.

“Du, con nói cái gì?” Ba Lý không thể tin nổi nhìn con gái của mình.

Thoạt nhìn từ khi con gái tiến vào nhà họ Lục cuộc sống vẫn luôn không tệ lắm, cũng chưa từng nghe con gái kể khổ, hôm nay đột nhiên nói muốn ly hôn, quả thật khiến cho mọi người hoảng hốt không thôi.

“Ba, bây giờ con sống không hề tốt, vì vậy nhất định phải ly hôn.” Nếu đã nói ra khỏi miệng, Lý Tang Du cũng không che che giấu giấu nữa.

“Tiểu Du, có lời gì chúng ta trở về rồi nói, đừng tùy hứng.” Sắc mặt Lục Huyền Lâm không tốt lắm, anh không ngờ Lý Tang Du vẫn chưa hết hi vọng.

Anh còn chưa tính sổ với cô, thế mà bây giờ cô lại dám nói muốn ly hôn ở trước mặt ba vợ.

“Tại sao phải trở về rồi nói?” Lý Tang Du nhìn anh.

Trở về còn có thể nói sao?

Mỗi lần nói đều bị anh ép xuống.

“Tiểu Du à, con là đang ầm ĩ cái gì? Cuộc sống hạnh phúc vui vẻ không muốn, lại muốn ly hôn gì chứ?” Tiêu Hà nói lời hòa giải, nhưng ánh mắt bà ta lại đong đầy ý cười.

Một người phụ nữ dám nhắc đến ly hôn, hơn nữa còn là gả vào gia đình giàu có, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ thời gian qua cuộc sống của Lý Tang Du cũng không được tốt lắm.

“Du Nhi, chuyện này không thể nói đùa, cũng không thể tùy hứng, vợ chồng trẻ có chút mâu thuẫn, thi thoảng cãi nhau vài câu là chuyện bình thường, con không thể vừa giận dỗi là nhắc đến ly hôn. Các con đã kết hôn hai năm rồi, không phải vẫn luôn rất tốt sao?” Ba Lý biết tính tình con gái mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Tốt cái gì chứ, đó chỉ là mặt ngoài mà ba nhìn thấy thôi, hai năm nay con sống còn không thoải mái bằng ở nhà mình, con đã lãng phí lâu như vậy rồi, cũng nên tỉnh táo lại thôi.”

“Ba, chúng con đi trước, chuyện này ba đừng để trong lòng, cô ấy chỉ là đang cáu kỉnh mà thôi, ngày mai là tốt rồi.” Lục Huyền Lâm không hề cho Lý Tang Du cơ hội nói chuyện, dứt khoát làm động tác bế công chúa, bế cô ra ngoài.

Nếu lại để Lý Tang Du nói tiếp, còn không biết sẽ nói ra những lời nói khác thường nào nữa.

“Thả tôi xuống, anh muốn làm gì?” Lý Tang Du giãy giụa, lại không cách nào tránh thoát gông cùm xiềng xích của anh

“Du Nhi…”

“Đừng gọi bọn nó nữa, để bọn nó tự giải quyết đi, người trẻ tuổi khó tránh khỏi sẽ xúc động, chờ hết giận là không có chuyện gì rồi.” Tiêu Hà giảng hòa, lại âm thần cắt ngang lời nói của ba Lý.

Ba Lý thở dài, đành phải bỏ qua.

“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!” Lý Tang Du bị ôm ra khỏi phòng giãy giụa muốn xuống, nếu bây giờ trở về biệt thự nhà họ Lục, vậy cô tiêu rồi.

“Còn kêu nữa, tôi sẽ buông tay.” Lục Huyền Lâm quát.

Thoạt nhìn không cao, nhưng nếu thật sự bị ném xuống như vậy, cái mông của cô sẽ gặp nạn.

Lý Tang Du không dám cử động nữa.

Nhưng cứ trở về thế này, cô không cam lòng.

Giày vò cả đêm, khó khăn lắm mới về đến nhà mình, kết quả lại bị mang trở về nhà họ Lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK