Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 226

Nhưng trong lời nói của Vu Thiến, Lý Tang Du đã nghe ra một manh mối.

Thất bại trong gang tấc?

Giải thích những chuyện xấu xa cô ta đã làm sau lưng cô.

“Lý Tang Du, tôi không ngại nói cho cô biết sự thật. Lục Huyền Lâm, người luôn kiêu ngạo, từ nhỏ không xem ai ra gì. Anh ấy đối với cô cực kì ngưỡng mộ và yêu thích. Nếu không phải vì cô quá kiêu ngạo, không muốn thân thiện với anh ấy hơn một chút. Làm sao hạng người như Lý Uyển Khanh lại có thể làm anh ấy vui vẻ? Hoàn cảnh bây giờ của cô, tất cả đều là kết quả do cô tự gieo gió gặt bão, hahahaha … ” Tiếng cười đắc ý của Vu Thiến phát ra từ điện thoại.

Lý Tang Du nghe vậy cũng cảm thấy chói tai.

“Năm đó cô đã làm gì?” Lý Tang Du thầm ngạc nhiên.

Tại sao Vu Thiến lại biết Lục Huyền Lâm thích cô vào thời điểm đó? Mà cô không biết gì cả?

Bây giờ nghĩ lại, Vu Thiến chắc chắn đã động tay động chân.

“Cô rốt cuộc đã làm cái gì?”

“Tôi đã làm gì sẽ nói cho cô biết sao? Cô thật sự cho rằng tôi ngu ngốc như vậy à?” Giọng Vu Thiến châm chọc: “Từ trước đến nay cô đều là công chúa kiêu ngạo, không biết trân trọng thứ gì, anh ấy rất thích cô. Cô chỉ biết giẫm đạp anh ấy dưới lòng bàn chân. Mới có thể để cho Lý Uyển Khanh lợi dụng sơ hở, còn bây giờ thì sao? Cô hưởng thụ cảm giác làm người thay thế cho người khác có tốt không?”

Lý Tang Du cảm thấy trong đó còn có bí mật: “Chúng ta gặp nhau đi.”

Vu Thiến vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, cô ta đổi giọng, nói chuyện cực kỳ trầm thấp: “Thật buồn khi tôi, dù là bạn Lý Tang Du hay Lý Uyển Khanh , đều đã lọt vào mắt xanh của anh ấy, nhưng còn tôi thì sao? Từ đầu tới cuối anh ấy thậm chí không liếc nhìn tôi lấy một cái … ”

Điều mà Lý Tang Du đang nghĩ bây giờ không phải là Lục Huyền Lâm thích ai, ai thích Lục Huyền Lâm, mà là lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

“Vu Thiến…”

Đối phương đã cúp máy.

Nhưng vào lúc này, Lý Tang Du cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Huyền Lâm đang thực sự nhìn cô.

“Ai cho phép cô trả lời cuộc gọi của tôi?”

Lục Huyền Lâm lúc này đã tỉnh dậy, bước tới giật lấy điện thoại trên tay, thuận thế đẩy một cái, Lý Tang Du bị Lục Huyền Lâm đẩy khiến cô loạng choạng, không thể đứng vững. “Ùynh” một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

Có đau không? Mông không đau, nhưng tim thì đau.

Không phải vì hành vi thô lỗ của Lục Huyền Lâm, mà vì Vu Thiến nói cô luôn là một kẻ ngốc bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay nhưng không hề hay biết.

Nhìn vẻ mặt Lý Tang Du sững sờ, Lục Huyền Lâm cảm thấy hơi áy náy, hành vi vừa rồi quả thực không thích hợp, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một chút cảm giác áy náy thoáng qua.

“Xin lỗi, tôi đã vô tình trả lời cuộc gọi của anh.” Lý Tang Du biết anh rất coi trọng điện thoại di động của mình.

Vì có Lý Uyển Khanh trong đó, đó là kỉ niệm duy nhất của anh.

Cô chưa bao giờ cướp đoạt của người khác, và cũng không cần thiết.

Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra.

Âm thanh của Lục Huyền Lâm không nhỏ, thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK