Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 615

“Lần này lại không biết là lão thầy thuốc Đông y nào nữa đây. Tổng giám đốc cũng thật là, đâu phải không biết mấy ông thầy Đông y của bà chủ đều là những tên lừa đảo, sao có thể uống thuốc đông y do bọn họ nấu ra được?”

“Không sao.”

Lục Huyền Lâm xua tay từ chối cốc nước ấm kia, mặt không chút thay đổi lật một trang kế hoạch, có lẽ đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó, anh gấp một góc của tờ A4 kia lại rồi không xem nữa.

“Chiều nay hẹn với sếp Chu chưa?” Anh không quan tâm đến cơ thể của mình mà quan tâm đến kế hoạch của mình hơn.

A Minh thành thật trả lời: “Đã hẹn xong rồi, nhưng bây giờ tổng giám đốc còn chưa xuất viện, sao có thể đi tới chỗ hẹn được?”

Thấy tổng giám đốc nhà mình không coi trọng sức khoẻ, anh ta có chút không vui. Lúc bác sĩ đổi thuốc, A Minh cũng may mắn được ở bên cạnh xem, mức độ này ít nhất phải nằm viện một tuần mới có thể theo dõi đầy đủ được.

Nhưng Lục Huyền Lâm cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn: “Cũng không phải gãy chân, đến chỗ hẹn thôi mà.”

“Nhưng vết thương trên người tổng giám đốc…” A Minh nhíu mày, anh ta không yên tâm với Tổng giám đốc, nhưng Tổng giám đốc lại cứ khăng khăng làm theo ý mình.

“Cũng có phải tôi đi đánh giặc đâu, chút thương tích này có là gì.” Lục Huyền Lâm vẫn đang kiên nhẫn giải thích, tùy ý rút ra một bản trong cả chồng báo cáo lớn mà A Minh đang ôm, lại bắt đầu nghiêm túc xem.

Trong phòng bệnh yên tĩnh vô cùng, nhiều lần A Minh muốn mở miệng nhưng thấy Lục Huyền Lâm yên tĩnh như vậy, anh ta đành phải bỏ ý định khuyên giải trong đầu đi.

Một lúc lâu sau, Lục Huyền Lâm như sực nhớ ra điều gì đó, bèn nói: “Đừng quên in đồ ra cho tôi, đến lúc đó sẽ dùng tới.”

“Tôi đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi, đến lúc đó nhất định sẽ cho Trịnh Khôi biết thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn!” A Minh vẫn vô cùng tin tưởng vào tin tức mà mạng lưới tình báo của mình trình lên. Chưa đợi Tổng giám đốc mở miệng, anh ta đã in mấy tấm ảnh kia ra cả mấy bản rồi.

Lục Huyền Lâm dửng dưng ừ một tiếng, anh vẫn phải chuẩn bị phương án B với Chu Vân Linh, chỉ dựa vào những bức ảnh kia là không đủ!

Ngày thứ hai Lý Tang Du về nhà chính là sinh nhật cô, trước khi đi làm, không biết Thái Vũ Hàng lấy đâu ra một cái bánh gato nhỏ, còn tặng cô một chiếc váy thời trang cao cấp.

Là chiếc mà cô từng thích rất lâu rồi, nhưng cảm thấy mình đã làm mẹ không nên ăn mặc tươi sáng như vậy, chưa kể còn túng thiếu về tiền bạc.

Ai ngờ Thái Vũ Hàng lại nhớ nằm lòng, mua về làm quà tặng cho cô. Lý Tang Du rất cảm kích, đến tận ngày hôm sau cũng đi làm trong tâm trạng rất vui vẻ.

Thời gian cô đến công ty cũng không lâu, tình cảm với đồng nghiệp cũng chỉ giới hạn ở mức chào hỏi xã giao, đương nhiên sẽ không ngờ có thể nhận được lời chúc mừng của bọn họ, yên tâm làm việc đến hơn mười giờ.

Chợt có một nữ đồng nghiệp mà cô quen đang cầm một bưu kiện chuyển phát nhanh gọi to từ cửa văn phòng: “Lý Tang Du, cô có hàng chuyển phát nhanh này, tôi mang tới giúp cô luôn rồi.”

Lý Tang Du còn đang nghi hoặc là chuyển phát nhanh gì do ai gửi tới, đồng nghiệp kia lại kinh ngạc kêu lên: “Là Tiffany!”

Bao bì của kiện hàng chuyển phát nhanh kia màu xanh da trời, khác với màu vàng đất của đồ chuyển phát nhanh bình thường, đồng nghiệp nữ không khỏi chăm chú nhìn nó, nào ngờ nhìn thấy ngay chữ tiếng anh viết hoa Tiffany bên cạnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK