Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 185

Lục Huyền Lâm nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó nhấn nút kết thúc cuộc trò chuyện.

Đám người Triệu Nguyệt Sương nhìn thấy màn hình đen thui.

Vậy là hết rồi?

Đáng tiếc, quá đáng tiếc!

Tổng giám đốc sắp cởi nhưng kết quả bởi vì một tiếng cười của Triệu Nguyệt Sương, lại kết thúc lần may mắn ngàn năm khó gặp này.

Nhất thời, ánh mắt mọi người mang theo oán hận đồng loạt bắn về phía Triệu Nguyệt Sương .

Triệu Nguyệt Sương lập tức cúi đầu: “Tôi sai rồi!”

“Các người nói xem Tổng giám đốc sẽ đối xử với Tang Du như thế nào?”

“Còn thế nào nữa, trực tiếp…”

“Vậy rốt cuộc là Tổng giám đốc lớn hơn hay là Thái Vũ Hàng lớn hơn?”

“Tôi có thể cược Tổng giám đốc không?”

“Tôi cược Thái Vũ Hàng.”

“Nhưng làm thế nào để kiểm tra?”

“…”

“Bóng tròn?” Lần đầu tiên nghe người ta gọi mình như vậy, hai mắt Lý Tang Du trợn tròn: “Lục Huyền Lâm, tôi nói cho anh biết, Lý Tang Du tôi dù có mập đến đâu cũng sẽ không trở thành quả bóng đâu.”

Đây là một sự xúc phạm đối với cô!

Sự xúc phạm trần trụi!

Trong mắt Lục Huyền Lâm hiện lên ý cười, hôm nay sắc mặt Lý Tang Du sáng sủa khỏe khoắn, tinh thần cả người cũng tốt hơn rất nhiều, đây là điều anh hy vọng nhìn thấy.

Sau đó, anh liếc nhìn đồ ăn nhẹ đầy màu sắc trên bàn, giọng nói lạnh lùng: “Ném tất cả những thứ này đi.” Trong lúc nói chuyện, anh cài lại nút áo sơ mi và thắt lại cà vạt.

“Không được!” Lý Tang Du còn chưa chưa ăn đã đương nhiên luyến tiếc không muốn vứt đi.

“Cô muốn tiếp tục mập lên à?” Lục Huyền Lâm không tin cô không quan tâm đến vóc dáng của mình như vậy.

Lý Tang Du lẩm bẩm: “Cùng lắm thì ăn xong lại giảm cân là được rồi.”

Lần đầu tiên trong đời cô nói giảm cân, cảm giác này thật kỳ lạ.

“Vậy cũng không được ăn, không có dinh dưỡng, bây giờ cô cần bổ sung dinh dưỡng chứ không phải chất béo.” Lục Huyền Lâm từ chối thẳng thừng.

“Lục Huyền Lâm, đây là nhà tôi không phải nhà anh, không cần anh ở đây ra lệnh.” Lý Tang Du rất khó chịu.

Tại sao mỗi lần ở với anh, hai người đều phải tranh cãi chứ.

Giống như một giây không cãi nhau là tinh thần không tốt vậy.

Thấy Lý Tang Du như vậy, Lục Huyền Lâm lại không nói gì, bây giờ Lý Tang Du có một loại vẻ đẹp điềm tĩnh làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp.

Như lúc này bình thường rất hiếm thấy, thậm chí trong hai năm ở nhà họ Lục, anh cũng chưa từng thấy Lý Tang Du có thể thả lỏng thoải mái như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK