Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 563

Mà sau khi anh đã giải quyết xong chuyện của công ty thì mặt trời cũng đã lặn về phía tây, lúc này Lục Huyền Lâm mới tan ca lái xe về nhà tổ.

Tại nhà tổ.

Trong phòng khách to lớn, dưới ánh đèn chùm pha lê tinh xảo, hơn nửa số người nhà họ Lục bình thường hiếm khi tập trung lại, nay đã có mặt.

Rất hiếm khi người nhà họ Lục tụ họp lại với nhau như thế này, nhưng khi nghĩ đến lý do đám người tụ tập lại là ánh mắt Lục Huyền Lâm lại trở nên lạnh lẽo.

Lục Dĩ Mai không có ở đây, bác cả và bác gái đang ngồi ngay ngắn trên sô pha không nói lời nào. Lục Huyền Lâm đứng một mình ở nơi đó như tạo thành hai thế lực giằng co trong vô hình với những người đang ngồi trên ghế kia.

Còn Lục Hương Cầm tính tình nóng nảy, trong khi tất cả mọi người không biết mở miệng thế nào thì bà ta chính là người đầu tiên mở miệng.

“Huyền Lâm đến muộn quá vậy? Mọi người trong phòng đều đang đợi cháu đấy!”

Lục Huyền Lâm không trả lời câu hỏi của Lục Hương Cầm ngay mà bình tĩnh đi tới ngồi xuống ghế sô pha đối diện, mặc kệ tất cả mọi người đang có mặt.

“Cháu không giống mọi người có thể bỏ nhiều thời gian ra để đợi cháu đến thế này, cháu còn phải giải quyết rất nhiều việc trong công ty rồi mới đến đây được.”

Anh nói như vậy thì cho dù người khác có lòng muốn nói gì cũng sẽ không biết phải mở miệng như thế nào.

Lục Hương Cầm bị lời nói sắc bén của Lục Huyền Lâm làm cho nghẹn họng, sắc mặt hơi khó coi, nhưng chỉ có thể tự nhận là do mình xui xẻo.

Phòng khách lại tiếp tục chìm vào yên lặng, bọn họ đã không vội mở miệng thì anh cũng không có lý do gì để phải lên tiếng trước.

Nhìn tình hình như thế này, ông cụ đang ngồi bên cạnh cũng thầm thở dài trong lòng.

“Nếu mọi người đã không chịu nói thì để cháu nói. Cháu biết lý do của cuộc họp gia đình hôm nay.” Lục Huyền Lâm nói tiếp, giọng điệu lạnh lùng: “Muốn cháu rút đơn kiện à? Không thể đâu.”

“Đều là người một nhà với nhau, Huyền Lâm à, cháu thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Tất cả chúng ta đều biết chuyện của Dĩ Mai, nhưng chẳng phải cũng chưa gây ra chuyện gì không thể cứu vãn sao? Cháu không thể để tương lai của Dĩ Mai bị hủy hoại vì chuyện này được chứ!”

“Đúng vậy, dù sao cũng là chị cả của cháu. Hơn nữa, không phải Lý Tang Du đã chết rồi à? Tại sao phải làm mọi chuyện khó coi như vậy làm gì?”

“…”

“Không phải là cháu tuyệt tình, mà chính chị ta gieo gió gặt bão.”

Chuyện năm đó vốn dĩ đã có vô số điều đáng ngờ. Bao năm qua, Lục Huyền Lâm chưa từng từ bỏ chuyện điều tra.

Và kết quả cuối cùng của tất cả những cuộc điều tra này đều chỉ ra một người, người đó chính là người “chị cả tốt lành” của anh, Lục Dĩ Mai!

Bởi vì Lục Dĩ Mai mà Trịnh Uyển Khanh mất tích lâu như vậy.

Bởi vì Lục Dĩ Mai mà anh hiểu lầm Lý Tang Du mất hai năm.

Bởi vì Lục Dĩ Mai mà khiến anh và Lý Tang Du đi tới tình trạng như bây giờ!

Đúng, không ai ở đây bị tổn thất về tiền của hay công việc vì những gì Lục Dĩ Mai đã làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK