Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 167

Hôm sau, Lý Tang Du thức giấc sớm.

Có lẽ là do bị bệnh nên Thái Vũ Hàng chưa dậy, thậm chí cũng không thấy bóng dáng Tiền Nhất Triết đâu, cô đành rửa mặt sơ sơ rồi rời đi.

Để không khiến cho người trong công ty nghi ngờ, cô cố ý về biệt thự nhà họ Lục tắm rửa thay quần áo.

Tại biệt thự nhà họ Lục, Lục Huyền Lâm cũng không có ở nhà, điều này làm cô hơi bất ngờ.

Nhưng chủ nhân không có ở nhà, người làm thì có, nên vẫn không thoát được.

Lý Tang Du tắm xong, định bước ra khỏi cửa thì một giọng nói vang lên phía sau.

“Cô lại đi cả đêm không về à!” Không biết dì Vương xuất hiện trong phòng khách từ khi nào.

Lý Tang Du lười giải thích, hỏi thẳng: “Cậu chủ nhà dì đâu?”

“Tôi là người giúp việc, sao tôi biết cậu chủ đi đâu chứ, tối hôm qua cậu ấy đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về.” Giọng của dì Vương rất gay gắt, giống như Lý Tang Du thiếu nợ bà ta támmấy chục triệu vậy.

Lý Tang Du nhún vai, cũng không hỏi gì nữa mà lập tức ra ngoài.

Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng vẫn luôn làm chuyện của mình, chỉ cần Lục Huyền Lâm không tìm cô gây sự, cô tuyệt đối sẽ không hỏi đến chuyện của anh.

Hôm nay cô không mặc đồng phục công sở, mà mặc váy liền áo màu trắng.

Sau khi cô đến công ty cũng không đến bộ phận tài liệu mà đến bộ phận nhân sự, cô không đến làm việc mà cố ý tới xin nghỉ.

Cô còn chưa đến bộ phận nhân sự thì Triệu Nguyệt Sương đã chặn đường.

Tối hôm qua Triệu Nguyệt Sương không ngủ cả đêm, suy nghĩ các tình huống giữa thần tượng mình và Lý Tang Du. Sáng sớm hôm nay cô đến công ty muốn tìm Lý Tang Du hỏi rõ ràng.

Triệu Nguyệt Sương kéo Lý Tang Du đi vào một nơi vắng vẻ: “Tang Du, cô mau nói xem chuyện tối hôm qua là thế nào? Có phải cô và Thái Vũ Hàng ở bên nhau cả đêm đúng không?”

Đương nhiên chuyện này không thể thừa nhận.

“Sao có thể, tôi đến nhà của một người bạn chơi, tôi chỉ nói đùa với cô thôi.” Lý Tang Du mở to đôi mắt vô tội, không mang theo sự chột dạ.

“Sao lại không thể, đó là giọng của anh ấy, còn nói mình là Thái Vũ Hàng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cô lại không trả lời suốt đêm, tôi thật sự gấp muốn chết.”

Lý Tang Du đột nhiên hiểu rõ, sau khi Thái Vũ Hàng cầm điện thoại đi, không thoát khỏi Mesenger của cô mà còn nói chuyện với Triệu Nguyệt Sương.

Lúc đó cô không nghĩ tới chuyện này.

“Tang Du , đừng nghĩ tôi là fan cuồng, tôi chỉ nhất thời không kịp thích ứng, nếu cô và anh ấy thật sự ở bên nhau, tôi, tôi cũng sẽ không nói ra ngoài…” Triệu Nguyệt Sương uể oải, cô thích Thái Vũ Hàng nhiều năm như vậy, kết quả…

Lý Tang Du nhất thời cũng không biết nên nói gì: “Nguyệt Sương …”

“Cô nghe tôi nói hết đã, nếu cô và anh ấy thật sự ở bên nhau, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cô, nhưng tôi thích anh ấy nhiều năm như vậy, cô phải thường xuyên kể cho tôi nghe tình hình của anh ấy, tôi đã rất thỏa mãn rồi.” Triệu Nguyệt Sương càng nói càng thấp, trong mắt đầy thất vọng và cô đơn.

Haiz, đúng là fan trung thành!

Điều này làm cho Lý Tang Du càng thêm không đành lòng phá hỏng hy vọng trong lòng Triệu Nguyệt Sương .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK