Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 831

“San Bernardino ở Los Angeles.” Uông Minh Nhã đáp.

“Los Angeles sao?” Lục Nghiên Tịch lẩm bẩm một tiếng, bỗng cười khổ: “Thành phố đó quả thực không an toàn chút nào.”

Ba mẹ chỉ đi du lịch thôi mà cũng có thể chết ở nơi đất khách quê người. Đối với thành phố bầu trời Los Angeles này, cô rất chán ghét.

Cô định ngưng đề tài này, nhưng đúng lúc xoay người đi thì Uông Minh Nhã lại đi qua. Thấy được sự ghét bỏ trên mặt của Lục Nghiên Tịch, cô ta bỗng thấy khó hiểu.

“Los Angeles khá tốt mà, được ví là thành phố bầu trời cũng chẳng phải giả. Các phong cảnh, văn hóa, ẩm thực… còn rất an toàn, trị an ở đó còn được coi là khá tốt đấy, chỉ cần cô không dây vào người khác thì hầu như là an toàn.” Uông Minh Nhã ở đó mấy năm liền, ngay lập tức phản bác lại lời của Lục Nghiên Tịch, cũng muốn để Lục Nghiên Tịch thích nơi ấy.

Nhưng sắc mặt của Lục Nghiên Tịch lại từ ghét bỏ thành nghi ngờ: “Thật sự rất an toàn sao? Buổi tối có xuất hiện tình trạng chém người loạn lên không?”

“Trước giờ tôi chưa từng nghe nói.” Uông Minh Nhã không dám khẳng định, chỉ lắc lắc đầu.

Nếu như không phải vì trị an, vậy tại sao ba mẹ lại bị thương ở đó? Còn bị thương nặng như vậy nữa!

Lục Nghiên Tịch thấy hơi nghi ngờ.

“Sao vậy?” Uông Minh Nhã phát hiện nét mặt của Lục Nghiên Tịch bất thường, bèn vội vàng hỏi.

Lục Nghiên Tịch không trả lời, hẹn Hoắc Vũ Khải gặp nhau vào buổi trưa, cô muốn biết được nhiều hơn.

Bởi vì mới biết được chuyện này nên cả buổi sáng cô cứ buồn bực không nói tiếng nào, vất vả lắm mới ngồi được tới buổi trưa tan làm. Cô còn chưa đứng dậy thì Uông Minh Nhã đã bước ra từ văn phòng giám đốc: “Nghiên Tịch, giám đốc Tư gọi cô vào, sắc mặt không tốt lắm đâu, cô cẩn thận một chút.”

“Hả?” Cả buổi sáng cô đều thấp thỏm, còn cho rằng Tư Bác Văn không để ý chuyện mình có ở biệt thự hay không. Nghe được lời này, trong lòng cô bỗng chốc nguội lạnh, bây giờ nghe thấy anh gọi cô qua, cô cũng chẳng vui như trong tưởng tượng.

Ngụy Như Mai quay về rồi, cô nhớ rõ chuyện này.

Đang lúc nghĩ tới đây thì cô đã bước vào trong phòng: “Tổng giám đốc Tư.” Cô máy móc nở nụ cười trên mặt, muốn che giấu cảm xúc của mình. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Lục Nghiên Tịch.” Tư Bác Văn khẽ khàng gọi tên cô, cũng đứng dậy, chậm rãi đi về phía Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch bất giác lùi bước, mãi cho tới khi bị chặn bởi bức tường, cô mới nuốt nước bọt: “Tổng giám đốc Tư tìm tôi có chuyện gì?” Cô cố gắng khiến bản thân duy trì sự bình tĩnh.

“Tôi có cho cô rời khỏi nhà chưa? Cô về nhà họ Lục ở, truyền thông sẽ nói chúng ta như thế nào đây? Làm vậy không tốt cho cả Lục Thị lẫn nhà họ Tư, buổi chiều dọn về ngay.” Tư Bác Văn lạnh giọng sai bảo.

Hóa ra sự quan tâm trong lời nói của anh chỉ là nhà họ Tư và Lục Thị mà thôi, Lục Nghiên Tịch cười khổ: “Không sao, tôi cũng từng nói rồi, đưa mẹ về nhà để thử xem có thể khiến bà ấy tỉnh lại hay không.”

Vấn đề này cô đã cân nhắc rất lâu, lúc trước chuyện ba mẹ nhà họ Lục bị thương rồi chết cũng gây nên không ít sóng gió.

“Tôi bảo cô trở về, chứ không phải hỏi cô.” Tư Bác Văn lạnh lùng nói xong, chẳng đợi Lục Nghiên Tịch mở miệng đã cúi đầu hôn.

Không ngờ người xuất hiện trong đầu anh lại là Lục Nghiên Tịch chứ không phải Ngụy Như Mai. Anh đã cố ý để Ngụy Như Mai chiếm lấy đầu óc mình, nhưng thứ xuất hiện trong đầu anh lại là từng cái cau mày, từng nụ cười của Lục Nghiên Tịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK