Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 443

Cô kết hôn với anh hai năm, trước khi ông cụ ra lệnh phải được ôm chắt trai, mỗi đêm cô đều ôm con gấu này đi ngủ sao?

Lập tức, một cảm giác tội lỗi không thể giải thích được lại dâng lên.

“Đồ của mợ chủ…”

Lục Huyền Lâm nhìn con gấu trong tay: “Giữ lại.”

“Cô Uyển Khanh đến đây liệu có không vui không?”

“Uyển Khanh sẽ không sống ở đây, chúng tôi ở một biệt thự khác.”

Dì Vương nghe vậy cảm thấy hơi khó chịu, bà ta không biết mình sẽ ở lại trong biệt thự trống trải này hay đến biệt thự mới để phục vụ mợ chủ mới đây.

Lục Huyền Lâm lấy cái vòng ngọc ra nghịch trong tay: “Bà nghĩ hai người họ ai dùng cái này thì hợp hơn?”

Vòng tay màu xanh lá cây phát ra ánh sáng màu xanh lục trong suốt dưới ánh đèn.

Hai người họ… tất nhiên là đang đề cập đến Lý Tang Du và Uyển Khanh.

“Tôi nghĩ cái này thích hợp với mợ chủ.” Dì Vương không đổi sang gọi là Lý Tang Du.

Trước đây bà ta sẽ gọi thẳng là cô Lý, nhưng sau đó bị Lục Huyền Lâm ra lệnh gọi là mợ chủ. Bây giờ, cho dù Lục Huyền Lâm chuẩn bị kết hôn với Uyển Khanh, nhưng chỉ cần Uyển Khanh chưa gả vào đây thì bà ta sẽ chỉ nhận mợ chủ là Lý Tang Du.

Tại sao lại như thế thì chính bà ta cũng không nói rõ được.

“Nói cho tôi biết lý do.” Lục Huyền Lâm hỏi, có vẻ rất hứng thú.

Dì Vương nghĩ ngợi hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra được lý do gì: “Tôi chỉ nghĩ chiếc vòng này rất hợp với khí chất của mợ chủ.” Ngày thường bà ta không để ý đến Lý Tang Du lắm, nhưng bây giờ thì đang cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Lý Tang Du: “Da của mợ chủ rất trắng, rất đẹp, đẹp theo kiểu điềm tĩnh, vòng tay này rất phù hợp. Còn về cô Uyển Khanh… hình như còn thiếu gì đó.”

Lục Huyền Lâm gật đầu, trong lòng đã có chủ ý, đứng dậy.

“Mợ chủ đi thế này thật đáng tiếc…” Một người làm mới tới thỏ thẻ nói một câu, nhưng còn chưa nói hết.

Lục Huyền Lâm đang chuẩn bị lên lầu liền dừng lại, quay đầu nhìn đám người hầu đang đứng thành hàng: “Cô có ý gì?”

“Á… Không, không có ý gì ạ.” Đột nhiên bị chủ hỏi một câu như vậy, người hầu mới bị dọa sợ tới mức nói chuyện cũng run rẩy.

“Nói đi!”

Người hầu lo lắng nuốt nước miếng: “Cậu chủ, cậu và mợ chủ đã ly hôn rồi mà còn muốn nghe sao?”

“Ừ!”

“Tôi, tôi cảm thấy mợ chủ xinh đẹp, tính tình tốt, lại còn rất tốt bụng.”

Lục Huyền Lâm nheo mắt nhìn người hầu kia, Lý Tang Du đã dùng cách gì để mua chuộc đám người hầu này vậy? Người đã đi rồi mà còn được người ta khen ngợi.

Một người hầu khác lặng lẽ đụng vào người người hầu mới kia: “Làm sao cô biết cô ấy tốt bụng? Không phải cô ấy đã hại cô Uyển Khanh để được gả cho cậu chủ sao?”

“Không thể nào?” Người hầu mới lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tôi không nghĩ mợ chủ là loại người như vậy đâu. Ngày đó khi tôi trở về từ bên ngoài đã gặp cô ấy trên đường, cô ấy không nhìn thấy tôi, chỉ có tôi nhìn thấy cô ấy. Lúc đó tình cờ đang mưa to, mợ chủ nhìn thấy một đứa trẻ tan học bị ướt sũng, thế là liền đưa cái ô của mình cho đứa trẻ kia. Lúc đó mợ chủ vừa mới hết sốt thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK