Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 761

Nhìn anh khẽ khàng kéo băng gạc ra, bôi thuốc cho cô, Lục Nghiên Tịch bỗng dưng rơi nước mắt.

Trước kia anh cũng đối xử rất dịu dàng với cô, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, tất cả đều thay đổi.

Cô sợ Tư Bác Văn phát hiện ra mình khóc, bèn quay đầu đi.

Lục Nghiên Tịch lau nước mắt, bỗng nhiên khẽ cười nói.

“Tìm được Ngụy Như Mai rồi hả? Vậy có thể xóa sạch ân oán giữa chúng ta rồi chứ?”

Tư Bác Văn đang cúi đầu quấn băng bỗng khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn Lục Nghiên Tịch: “Xóa sạch? Lục Nghiên Tịch, tôi có nói là đã tìm thấy rồi à?”

Cuối cùng cũng quấn băng xong, anh đứng lên, đi thẳng ra khỏi phòng.

Vốn dĩ anh đã đến sân bay rồi, nhưng ai ngờ ba anh cũng nhận được tin tức đó.

Trước cổng lên tàu bay, Tư Đông Phúc nghiêm mặt: “Con nên tự cân nhắc được mất đi, rốt cuộc một người phụ nữ hay là khắp trên dưới của nhà họ Tư chúng ta quan trọng hơn? Hôn lễ đã gần kề rồi, mẹ con rất muốn nhìn thấy con kết hôn…”

Tư Đông Phúc rất rõ đây là điểm chí mạng của Tư Bác Văn. Anh không thể nào làm ngơ những chuyện có liên quan đến mẹ mình.

Anh chỉ đành quay về làm theo lời Tư Đông Phúc, dẫn Lục Nghiên Tịch đi chọn váy cưới.

“Cộp, cộp.” Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn đá kéo suy nghĩ của anh trở lại. Ánh mắt rơi lên đôi giày cao gót của Lục Nghiên Tịch, anh bất giác nhíu mày nhưng không lên tiếng.

Lần này lên xe, Tư Bác Văn lái thẳng đến tiệm áo cưới.

Nhân viên dẫn Lục Nghiên Tịch thử hết bộ này đến bộ khác, ban đầu vẻ mặt còn tươi cười, dần dần trở thành hơi gượng gạo. Đôi tình nhân này không giống đến thử váy cưới chút nào hết.

Cả hai đều sa sầm mặt, một người cầm máy tính làm việc, còn một người thì đi thử váy, cô ta chỉ biết lắc đầu.

“Đều không vừa ý cô sao?” Đích thân quản lý ra tiếp, chọn một bộ tủ của cửa hàng.

Dáng người Lục Nghiên Tịch cao ráo mảnh khảnh, chỗ cần gầy thì gầy. Cô mặc lên, chiếc váy cưới lại trở thành vật làm nền. Dù sao hầu hết mọi người đều không thể làm chủ được bộ váy cưới này, nhưng Lục Nghiên Tịch nhìn màu trắng trong gương vẫn lắc đầu.

Khung cảnh đã từng khiến cô mỉm cười tỉnh lại từ trong mơ bây giờ đang xảy ra. Nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

“Không thử nữa, cứ lấy bừa một bộ đi.” Dù sao hôn lễ này cũng không tổ chức được. Trong lòng cô thầm nghĩ rồi mỉm cười chua chát.

Lúc này Tư Bác Văn mới rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lạnh lùng nói: “Sky của Candy.”

Quản lý khựng lại một chút rồi nhanh chóng tới quầy chuyên doanh.

Candy rất nổi tiếng trong giới váy cưới với series Sky, tiệm váy cưới này cũng chỉ có một chiếc.

Từng tầng lụa mỏng phiêu bồng, màu lam nhạt sáng ngời như bầu trời kết hợp với những đám mây rực rỡ được thêu bằng thủ công tinh xảo, như thể lơ lửng giữa không trung, khiến người ta khó mà dời mắt, rất khó để làm chủ một chiếc áo cưới như vậy.

Nhưng lúc Lục Nghiên Tịch đi ra khỏi gian thử váy cưới, hai mắt Tư Bác Văn chợt sáng ngời, nhưng cũng chỉ qua một thoáng là anh đã đánh mắt sang chỗ khác rồi gật đầu: “Được rồi, bộ này đi.” Sau đó anh lấy thẻ ra, rời khỏi phòng thay đồ.

Anh hoàn toàn không bận tâm Lục Nghiên Tịch mặc gì, làm vậy chỉ vì không muốn để nhà họ Tư bị mất mặt thôi.

Lục Nghiên Tịch đứng trước gương, gắng nở nụ cười, nhưng lại trông khó coi vô cùng, cô cởi váy ra rồi nói địa chỉ của biệt thự, sau đó trực tiếp lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK