Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 858

Tư Bác Văn lập tức tối sầm mặt, vỗ tay một cái, lập tức có hai người vệ sĩ đi thẳng vào trong: “Có hai người này trông chừng, mẹ của cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Còn nữa, cô ngẫm nghĩ cho kĩ tình hình của Lục Thị đi, nếu như cô không giúp tôi chiều lòng ba mẹ tôi, vậy tôi cũng không cần phải giúp cô ổn định lại Lục Thị.”

Dù sao thì bây giờ Lục Nghiên Tịch mới là cổ đông lớn, hơn nữa bọn họ đã ly dị, anh hoàn toàn không có nghĩa vụ đó.

Một câu nói này phá nát đường lui của Lục Nghiên Tịch.

“Uy hiếp!” Lục Nghiên Tịch phỉ nhổ một câu, nhìn qua hai người vệ sĩ cường tráng trước mặt, cuối cùng thở dài một tiếng: “Đợi đi.”

Vừa nói xong, hai người vệ sĩ kia đã bị kêu ra ngoài. Lục Nghiên Tịch cũng cầm quần áo vào trong nhà vệ sinh thay.

Tư Bác Văn chờ ở bên ngoài, vốn dĩ chỉ có tiếng thay quần áo sột soạt thôi, sau đó thì dường như Lục Nghiên Tịch có gọi cho ai đó.

“Hôm nay không cần tới nữa, em phải về nhà họ Tư ăn cơm rồi.”

“Đóng kịch thôi mà, em sẽ không rung động thêm lần nữa đâu.”

Từng câu từng chữ thật đúng là tuyệt tình, khóe môi của Tư Bác Văn khẽ nhếch lên, ánh mắt ngập tràn lạnh lùng.

Cảm giác mông lung trước đó đều bị anh quẳng hết ra sau đầu.

“Đi thôi.” Lục Nghiên Tịch thay quần áo xong bước ra, còn nhân dịp mà trang điểm nhẹ một chút.

Lúc ra ngoài cùng với Tư Bác Văn, hai vệ sĩ cũng đi vào trong phòng bệnh đứng trông coi ở đó, lúc này Lục Nghiên Tịch mới yên tâm rời đi cùng với Tư Bác Văn.

Biệt thự nhà họ Tư ở vùng ngoại ô thành phố, phong cảnh này nọ đều rất đẹp, chỉ là có hơi xa một chút. Rõ ràng là đi đường một tiếng đồng hồ, nhưng mà cả hai đều không có nói một chữ.

Còn xa cách hơn cả người lạ với nhau.

Mãi cho tới lúc ở trước cửa biệt thự, quản gia ra mở cửa, lúc đậu xe xong thì Tư Bác Văn mới chủ động đi qua cửa bên cạnh mở cửa cho Lục Nghiên Tịch, đỡ cô xuống xe: “Nắm tay tôi.” Giọng điệu của anh hờ hững, chính xác là ngữ điệu trò chuyện kiểu thương mại.

Lục Nghiên Tịch khựng lại, sau đó cũng duỗi tay đan vào tay của anh, giọng điệu lạnh nhạt không nghe ra chút cảm xúc nào: “Diễn thì phải diễn cho trọn vẹn.” Nói cách khác, đây chính là đang diễn kịch.

Cả hai âm thầm hạnh họe nhau, lúc vào nhà rồi mới kết thúc.

Lục Nghiên Tịch lập tức mỉm cười chào hỏi: “Ba, mẹ con đâu ạ?”

Tư Bác Văn khựng lại một lúc, sau mới nói: “Bọn con đi thăm mẹ con trước.”

“Được, hiếm lắm hôm nay ba mới xuống bếp một lần đó, nhớ nói tốt cho ba ở trước mặt mẹ con nha.” Quả nhiên tâm trạng hôm nay của Tư Đông Phúc rất tốt, dáng vẻ ở nhà quả thực khác một trời một vực với dáng vẻ lúc đi làm.

Tư Bác Văn đồng ý, sau đó cùng Lục Nghiên Tịch đi ra vườn hoa sau nhà.

Kể từ khi không còn nhìn thấy nữa, bà ấy rất thích tới vườn hoa sau nhà, ở đây có rất nhiều hoa có mùi rất thơm.

Từ phía xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ nhạt đang đứng trong bụi hoa, mái tóc xoăn nhẹ, trang điểm theo lối cổ điển nhìn rất có khí chất của một người phụ nữ thời xưa, khiến người khác không thể dời mắt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK