Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 518

Tơ mắt đỏ hoe do liên tục bôn ba của anh, giờ càng đỏ hơn.

Ở căn nhà này, anh là một người dư thưa, không thể dư thừa hơn.

Thái Vũ Hàng hạnh phúc, Lý Tang Du lạnh lùng, khiến Lục Huyền Lâm sụp đổ từng trận.

Lục Huyền Lâm gần như chạy vội ra ngoài, từng ngụm hít thở không khí từ bên ngoài căn nhà, nhưng không khí mới mẻ này, cũng không có cách nào lấp đầy chỗ trống trong lòng..

Lục Huyền Lâm như cái cái xác không hồn đi trên đường, bước chân của anh hốt hoảng, giống quỷ say rượu, hai mắt vô thần.

Cô có người đàn ông khác, Lục Huyền Lâm anh cũng chỉ là người ngoài, nên rời đi.

Sau khi Lục Huyền Lâm bỏ đi, Thái Vũ Hàng chưa lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, phòng khách vẫn yên tĩnh lạ thường.

Lý Mộ bất đắc dĩ nhìn mẹ mình đang yên lặng trong phòng khách, trong lòng lẫn lộn trăm vị.

Thái Vũ Hàng không dám nói lời nào, luôn nhìn trộm vẻ mặt Lý Tang Du, sợ mình nói sai một câu.

“Em Không sao đâu, dẫn Tịch Tịch ra ngoài đi!” Lý Tang Du nhìn qua cánh cổng hồi lâu, nói ra một câu như vậy.

Thái Vũ Hàng vẫn là có chút bận tâm: “Thật?”

Lý Tang Du gật gật đầu, tỏ ý không sao, chuẩn bị đứng dậy tiếp tục rửa rau.

“Mẹ! Vừa rồi chú là hàng xóm mới của chúng ta sao? Con gặp qua chú ấy rồi nha!” Lý Tịch đột nhiên chạy tới ôm lấy chân Lý Tang Du.

Lý Mộ nghe được câu này càng tuyệt vọng, xong…

“Tịch Tịch, con biết chú vừa rồi sao?”

“Đúng vậy!”

Câu trả lời của Lý Tịch khiến Thái Vũ Hàng và Lý Tang Du giật mình hiểu rõ gì đó.

“Mẹ, chú vì sao lại khóc ạ?” Lý Tịch bình thường thấy việc gì cũng không quan tâm, nhưng là cô bé có thể cảm nhận được sự bi thương của Lục Huyền Lâm.

Lý Tang Du ôm Tịch Tịch an ủi: “Bởi vì chú không tìm thấy đồ mình muốn tìm.”

Giọng cô rất nhẹ, xen lẫn bi thương. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mẹ cũng còn bận tâm, Lý Mộ nhìn vào trong mắt, không nói một lời, cứ như vậy lẳng lặng nhìn.

Sắp xếp cho Thái Vũ Hàng và Tịch Tịch ra ngoài chơi xong, Lý Tang Du ngồi xuống bên cạnh Lý Mộ.

“Lý Mộ, con nói cho mẹ, con nghĩ thế nào về việc hôm nay? Mẹ có thể nhìn ra chút gì đó từ trong mắt con.”

“Mẹ, mẹ không thấy chú Lục rất khó chịu sao? Chú ấy có vẻ đã hiểu lầm.”

Lý Mộ nhìn ra Lục Huyền Lâm hiểu lầm hết thảy, như bây giờ, ai cũng sẽ hiểu lầm.

“Lý Mộ, con nghe mẹ nói. chú Lục là một người không có quan hệ với chúng ra, về sau cũng sẽ không gặp nhau, cũng sẽ không lại gặp nhau nữa, đừng đi quản những chuyện này nữa.” Lý Tang Du không muốn cho bọn nhỏ tăng thêm gánh nặng không cần thiết trong lòng, như bây giờ rất tốt, sinh hoạt đơn thuần mà tĩnh lặng.

Thái Vũ Hàng đã từng cùng cô dây dưa không rõ , đến bây giờ Thái Vũ Hàng bây giờ lại ở trong nhà của cô, là ai đều sẽ hiểu lầm. Thế nhưng là, bây giờ cô không quản được nhiều như vậy, vì bảo hộ bọn nhỏ, cô nhất định phải quyết đoán.

Lý Mộ ngoan ngoãn gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK