CHƯƠNG 632
“Đến lúc đó, ba của con không còn cớ để ly hôn, mẹ kết hôn với ông ấy thì con liền trở thành cô cả danh giá, sau này xem xem cái đám con trai nhà giàu có còn dám xem thường người khác không.”
“Đủ rồi.” Trịnh Uyển Khanh hét lớn một tiếng, hung hăng ném ly nước xuống đất, cái ly lăn vài vòng nhưng không bị vỡ nát.
Tiêu Hà bị nạt liền ngơ ngẩn cả người, bà ta không ngờ là đứa con gái luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời mình lại nổi giận, vậy mà còn nổi giận dữ dội như thế.
Trịnh Uyển Khanh vẫn không cảm thấy mình có cái gì là bất bình thường, lời nói của Tiêu Hà khiến cho cô ta cảm thấy không thở nổi, thái độ trước đó của Lục Huyền Lâm, còn có tương lai mù mịt của mình, mọi thứ cứ như một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
“Mẹ luôn đặt hi vọng lên trên người con, kêu con đi tìm Lục Huyền Lâm, xem con giống như là một vật phẩm mà đi xem mắt với những tên con trai nhà giàu kia, mẹ có từng suy nghĩ đến cảm nhận của con chưa?”
“Mẹ làm vậy không phải là… không phải là hi vọng con sống tốt ư?” Tiêu Hà nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy đau thương của Trịnh Uyển Khanh, trong lòng bà ta cũng đau theo, nhưng mà lại càng không biết phải làm như thế nào.
Trịnh Uyển Khanh ngồi trên giường bệnh không có chút dao động, cô ta hơi điên loạn, bởi vì thân phận xấu hổ của mình mà cảm thấy bi thương.
“Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều nói con là một đứa nhỏ không có ba, đến nhà họ Lý cũng vậy, cho dù rời khỏi nhà họ Lý tìm được Trịnh Khôi cũng vậy, tại sao con lại không phải là Lý Tang Du, cũng không phải là Trịnh Mễ Á, tại sao con lại là con gái của mẹ chứ?”
Cô ta ghét bọn họ biết bao nhiêu, Lý Tang Du là hòn ngọc quý trong tay ba Lý, Trịnh Mễ Á lại là thịt trên đầu quả tim Trịnh Khôi, chỉ có cô ta mãi mãi là con gái của kẻ thứ ba, chẳng có ai là thật sự thuộc về cô ta.
Nước mắt Trịnh Uyển Khanh lại rơi một lần nữa, khác với lần mà cô ta khóc nức nở trước mặt Lục Huyền Lâm, lần này cô ta khóc trông rất khó coi.
Bởi vì dùng sức quá mức, cho nên tóc dính trên mặt giống như là một mụ phù thủy, bởi vì quá kích động, cho nên gương mặt đỏ bừng trông rất kỳ dị, cô ta hít mũi một cái, bộ dạng thoạt nhìn chẳng còn bình tĩnh như bình thường.
Tiêu Hà có vẻ luống cuống tay chân, từ khi Trịnh Uyển Khanh lớn lên thì cô ta đã không khóc trước mặt mình, đây là lần đầu tiên mà cô ta như thế này. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bước tới phía trước vụn về ôm lấy Trịnh Uyển Khanh yếu ớt, Tiêu Hà vỗ nhè nhẹ dọc theo sống lưng của cô ta giống như lúc còn nhỏ, hốc mắt đột nhiên lại có chút ẩm ướt.
Tiêu Hà dỗ dành cô ta giống như là dỗ dành một đứa nhỏ: “Con là con gái của mẹ, mẹ sẽ không để con phải chịu thiệt thòi, thứ thuộc về con thì chẳng ai có thể cướp đi. Mẹ thề, mẹ nhất định sẽ biến còn trở thành cô cả chân chính, nhất định sẽ cho con một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.”
…
Lý Tang Du thật sự có một đêm rất tồi tệ, Mộ đột nhiên lại bị sốt cao, cô không ngủ không nghỉ mà vẫn luôn chăm sóc cho bé, nhưng mà vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Gương mặt của cậu bé vẫn luôn đỏ bừng, có vẻ như ngay cả sức lực mở mắt cũng không có.
“Mẹ ơi, Mộ khó chịu quá.” Hốc mắt Tịch đỏ bừng, bình thường cô bé là đứa làm ầm làm ỉ nhất, lúc này cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Mộ.
Nhìn Mộ đang phát sốt, bé giống như tâm linh tương thông có thể cảm ứng được nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy khó thở, chớp đôi mắt đen to tròn như quả nho nhìn chằm chằm vào Mộ.
Lý Tang Du nhìn Mộ không có sức sống, trong lòng khó chịu vô cùng: “Tịch ngoan nào, hôm nay tự con đi ngủ đi có được không? Mẹ phải chăm sóc cho Mộ, không thể kể chuyện cổ tích cho con nghe được.”