Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 675

Một nhà bốn người, cảm giác thật sự là quá hạnh phúc.

Vừa nghĩ đến Thái Vũ Hàng có sáu năm như vậy, thậm chí sau này vẫn luôn tồn tại như vậy, trong lòng anh không khỏi có chút hâm mộ, thậm chí có cả chút hối hận.

Nếu như lúc trước anh không đối xử với Lý Tang Du như vậy, chậm chạp trong chuyện tình cảm như vậy, bây giờ tất cả hạnh phúc đều thuộc về anh.

Không cần phải cẩn thận từng tí như vậy, sẽ không bị đối xử khách sáo như vậy…

Còn có thể là con của mình…

“Chú à, chú còn không nhanh lên, cũng không biết Tịch ở đâu rồi!”

“Ừ, đến đây…”

Nghe được cũng không phải là mấy chữ này.

Mặc dù nhà thuê tạm thời, nhưng mà Lý Tang Du vẫn rất nghiêm túc trang hoàng, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Lục Huyền Lâm đi vào lập tức cảm nhận mùi của gia đình đã lâu không có.

Dù sao có con, Lý Tang Du không muốn cho bọn nhỏ ở trong phòng rét căm căm…

Lục Huyền Lâm có chút gò bó, nhìn Lý Tang Du, bây giờ anh không biết là phải làm gì.

Đây có xem như là đường đường chính chính vào nhà rồi không.

“Chú à, đây.”

Lý Tang Du còn chưa kịp phản ứng, Tịch đã đi đến hóa giải sự lúng túng của Lục Huyền Lâm, lấy sữa từ trong tủ lạnh ra cho Lục Huyền Lâm.

“Cảm ơn chú đã mua đồ chơi cho con.”

“Tịch ngoan quá.”

Lục Huyền Lâm nhận lấy sữa, vốn định để xuống, ắnh mắt của Tịch quá nóng, anh lại uống.

Còn uống hết một hơi.

Nhìn Lục Huyền Lâm ngây ngốc trước mặt Tịch, Lý Tang Du không biết nên nói gì.

Ở trước mặt bọn nhỏ, có thể có chút chỉ số thông minh không?

“Mộ, dẫn Tịch đi làm bài tập đi, mẹ giúp chú rửa rau.”

“Được.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộ nghe lời dẫn Tịch về phòng.

Lý Tang Du cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, Lục Huyền Lâm lập tức đi theo.

“Ừm… Anh không mua gì cho Mộ?”

Lại không ngờ Lý Tang Du thấy anh đi vào lại nói một câu như vậy, Lục Huyền Lâm sững sờ, mới phải ứng lại.

“Anh quên mất… bây giờ anh đi mua, thế nào?” Nói xong, Lục Huyền Lâm đã muốn đi ra ngoài.

Khó trách anh vẫn cảm thấy mình quên cái gì đó, thì ra là chuyện này…

Mộ cũng hiểu chuyện, nói gì cũng không nói, chỉ là lặng yên đứng bên cạnh nhìn.

Nếu không phải Lý Tang Du cảm thấy nãy giờ Mộ không nói gì, yên lặng, bọn họ thật sự sắp quên chuyện này.

Mộ quá hiểu chuyện, So với Tịch như là một đứa bé lớn, rất dễ làm người ta quên mất cậu bé cùng tuổi với Tịch…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK