Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 861

“Hộp gấm đây ạ.” Mặc dù Lục Nghiên Tịch thắc mắc nhưng lại không có ý muốn hỏi, sau khi đưa hộp gấm cho Hà My xong cũng nhìn qua phía của Tư Bác Văn, ánh mắt như đang nói: Chúng ta nên đi rồi.

Tới đây đã lâu rồi, trong lòng cô rất thấp thỏm lo lắng cho mẹ.

Tư Bác Văn nhìn thấu được nỗi mong nhớ đó của cô bèn lấy điện thoại ra gọi video.

Đầu dây bên kia vệ sĩ cầm điện thoại, trong video là Lý Tang Du đang nằm yên ổn trên giường, đang có y tá kiểm tra.

Có như thế, Lục Nghiên Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới an tâm ngồi thêm được một lúc nữa.

“Hôm nay hai đứa ngủ ở đây đi, con cũng ở bên cạnh mẹ con nhiều thêm nữa đi, ngày mai phải đi Los Angeles rồi, cũng không biết chừng nào mới về.” Tư Đông Phúc nói xong, ánh mắt lại phóng thẳng về phía của Tư Bác Văn, hoàn toàn không cho anh có cơ hội từ chối: “Tư Thị để ba quản lý, con trông coi Lục Thị là được rồi.”

“Vâng.” Tư Bác Văn đáp một tiếng.

Cứ thể gạt Lục Nghiên Tịch qua một bên.

“Ba, con…”

Lục Nghiên Tịch vừa mới hé miệng thì Hà My đã duỗi tay kéo tay của cô, có hơi tiếc nuối: “Trước đây Nghiên Tịch lúc nào cũng dính lấy mẹ, giờ lớn rồi nên không muốn ở bên cạnh mẹ nữa rồi ư?”

Hà My vừa lên tiếng đã khiến Lục Nghiên Tịch không còn cơ hội từ chối nào nữa: “Không phải ạ, vậy tối nay con ngủ ở đây.”

“Đi dọn dẹp phòng đi.” Tư Đông Phúc lập tức dặn dò, thẳng thừng quyết định luôn chuyện này.

Bên này thì bầu không khí cười cười nói nói, tán gẫu chuyện gia đình với nhau.

Còn phía căn biệt thự lạnh lẽo bên kia, Ngụy Như Mai ngồi một mình trong phòng khách đã hơn hai tiếng đồng hồ, ti vi cũng không bật, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt của cô ta chưa từng rời khỏi màn hình ti vi.

Dì Lý gọi cô ta, cô ta cũng thờ ơ, dứt khoát không để tâm tới mấy điều nhạt nhẽo.

Hai tiếng sau đã là mười một giờ đêm, điện thoại của Ngụy Như Mai bỗng reo lên khiến cô ta lập tức hoàn hồn, lúc nhìn thấy màn hình hiển thị trong điện thoại, cô ta suýt đã tắt máy. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Lần này lại làm sao nữa? Tôi nói rồi, đừng gọi điện thoại cho tôi…”

“Có muốn ngăn cản Lục Nghiên Tịch không?” Vu Diễm My nói một câu đã trực tiếp chặn họng Ngụy Như Mai, đợi tới khi người kia đáp một tiếng có, Vu Diễm My mới mở miệng nói tiếp: “Cô có cách khiến cho Tư Bác Văn thu lại hai tên vệ sĩ bên cạnh Lý Tang Du không?”

Có hai người vệ sĩ ở đó, vốn dĩ không thể nào ra tay được.

“Anh ấy không có ở biệt thự, tôi cũng không thể sai khiến được vệ sĩ của anh ấy.” Ngụy Như Mai thành thật.

Nhưng Vu Diễm My lại không nghe lời giải thích của cô ta, cứ thế giao phó chuyện đó cho cô ta: “Nếu như Lục Nghiên Tịch tới Los Angeles thì chúng ta coi như xong. Bây giờ tôi có cách này, nhưng cô phải đưa hai tên vệ sĩ đó đi. Nếu không thì cứ đợi tới lúc Lục Nghiên Tịch cắn ngược lại chúng ta đi.”

Đối phương chìm vào yên lặng một hồi.

Ngụy Như Mai có tiền có quyền, cô ta không sợ Lục Nghiên Tịch tới Los Angeles sẽ điều tra ra được gì đó. Cũng chỉ sợ Vu Diễm My quay sang cắn ngược lại cô ta thôi, nếu vậy thì cô ta sẽ không còn cơ hội trở mình nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK