Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 434

“Tang Du, đừng quá đau buồn, cháu còn có ba và bà nội mà, họ đều là người yêu thương cháu…”

“Tất cả mọi người đều nói dối, mẹ cũng nói dối! Hu hu… Mẹ đã hứa sẽ đến xem buổi biểu diễn của con mà. Mẹ là đồ xấu xa, mẹ nói dối con…”

“Ba, ba mau nói cho con biết chuyện này không phải thật đi…”

“Tang Du, mẹ con… đã thật sự đi rồi.”

“Hu hu… mẹ… đừng bỏ con!”

“Cô sao vậy? Mau dậy đi!”

Một người đàn ông đang ngồi trước giường Lý Tang Du, không ngừng lay người cô, đó chính là Lục Huyền Lâm.

Vừa bước vào cửa anh đã nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến âm thanh lạ, vội vàng chạy vào thì thấy Lý Tang Du rõ ràng đã ngủ say mà gối lại ướt đẫm nước mắt.

Biểu cảm trên mặt cô vặn vẹo, lông mày nhíu chặt, miệng mơ hồ kêu ú ớ, Lục Huyền Lâm không nghe rõ.

Cuối cùng cô còn giơ tay ra vung loạn xạ, lần này đã làm cho anh hết hồn, vội vàng đánh thức Lý Tang Du dậy.

Đôi mắt cô hơi đau xót, nước mắt lã chã rơi làm cho tầm mắt mờ đi, phải một lúc sau mới có thể nhìn rõ người trước mặt là Lục Huyền Lâm.

“Sao anh biết nhà tôi?” Lý Tang Du hơi ngạc nhiên, như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng cô, nói chuyện rất khó khăn.

Lục Huyền Lâm đã kéo rèm cửa ra, ánh nắng chan hòa tươi đẹp tràn vào phòng.

Trời sáng rồi sao? Cô liếc nhìn điện thoại, lúc này đã là buổi chiều.

“Ba vợ nói với tôi là không gọi điện được thoại cho cô nên tôi đã hỏi ông ấy địa chỉ và chìa khóa của cô để đến xem có chuyện gì xảy ra không.”

Như không thể chịu được ánh mắt dò hỏi của Lý Tang Du, anh liền lấy máy gọi điện cho ba Lý.

“Vâng, Lý Tang Du, cô ấy ngủ say nên chắc là không nghe thấy tiếng điện thoại reo.”

Lý Tang Du thu lại ánh mắt, thất thần nằm trên giường.

“Lại gặp ác mộng à? Cô vẫn còn mơ thấy mẹ cô sao?” Lục Huyền Lâm cúp điện thoại, đây không phải là lần đầu tiên Lý Tang Du gặp ác mộng về mẹ mình, chuyện này đã từng xảy ra một lần trước khi họ ly hôn.

Vẻ mặt đau buồn khi đó của Lý Tang Du vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức anh.

“Đúng vậy, không may là chuyện tôi nói trong mơ lại bị ai đó nghe thấy.”

Phản ứng khi nằm mơ của cô đã kích thích Lục Huyền Lâm, khiến anh chậm rãi nhớ lại một số chuyện từ rất lâu trước đây. Vậy là anh không đấu võ mồm với cô mà lại thất thần ngây người tại chỗ.

Đầu óc Lý Tang Du lại quay về khung cảnh trong mơ, không khí u buồn, bà nội tâm tình nặng trĩu.

Cô lập tức tỉnh lại, có một số chuyện tốt nhất nên chôn chặt ở đáy lòng…

Mỗi lần nhớ tới chuyện này đều khiến lòng cô khó chịu vô cùng, như bị kim châm, cảm giác như nghẹt thở.

Hai má Lý Tang Du nóng bừng, trên mặt còn đắp một chiếc khăn nóng đã vắt nước.

“Khóe mắt cô toàn nước mắt kìa, tự mình lau đi, kẻo cô lại lôi Uyển Khanh ra.”

“Sao lần này lại thông minh thế? Được Uyển Khanh dạy bảo rồi hả?” Lý Tang Du rất kinh ngạc, đây vẫn là Lục Huyền Lâm với chỉ số EQ thấp đến đáng sợ mà cô biết sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK