Trước khi An Lương và Diêu Kỳ trả lời, Diêu Vĩ dường như đã nghĩ ra điều gì đó. “Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!” Diêu Vĩ thở dài. Cái gì mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trời ơi đất hỡi, hóa ra đối phương biết con gái mình, e rằng chính vì vậy mà mới có chuyện hợp tác lần này, đúng không? “Chào buổi tối.” An Lương khẽ gật đầu, sau đó nhìn Diêu Vĩ: “Xin lỗi, chú Diêu, cháu quên nói với chú, cháu có quen biết với Diêu Kỳ.” Diêu Vĩ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.