“Đây là điều tôi muốn nghe sao?” An Lương phàn nàn. “Lẹ lên!” An Lương ra hiệu cho Lý Tồn Viễn đi thẳng vào vấn đề. Lý Tồn Viễn ho một tiếng: “Sau đó tôi với cô ấy đều không về nhà, chúng tôi tự nhiên... ừm... Anh Lương... cậu biết mà, chúng tôi uống nhiều quá, tình hình đại khái là như vậy.” An Lương không nhịn được cười: “Tồn Viễn vất vả rồi, cậu đúng là đã thuyết phục được người bị hại, câu lạc bộ chúng ta phải nên ghi công của cậu, hơn nữa cũng nên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.