“Anh không ra tay à?” Ngô Chính Phong tò mò. “Tôi còn cần phải ra tay nữa sao?” Mã Vĩnh Thuần phàn nàn: “Tôi và ông An quen nhau nhiều năm rồi, có thể ký thỏa thuận cùng nhau thành lập công ty dược phẩm mới, mọi người cùng nhau kiếm tiền, được chứ?” “Không nói nữa, tôi còn có việc.” Sau khi Mã Vĩnh Thuần nói xong, ông ấy cúp máy. Ngô Chính Phong lại nhìn 10 chai Đông Thanh Tử trong tay, đột nhiên cảm thấy An Lương nói không sai, đây quả thật là đồ tốt! Gần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.