An Lương mỉm cười vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Trần Tư Vũ, con mèo lớn ở Đế Đô lại trở nên ngoan ngoãn. Cô ngáp một hơi rồi nói: “Chồng à, em buồn ngủ quá.” “Vậy thì đi ngủ đi, để ngày mai không muộn.” An Lương đáp lại. “Ừ.” Trần Tư Vũ rúc vào người An Lương, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau. Mới 7 giờ sáng, đồng hồ báo thức của Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cùng vang lên, An Lương cũng bị đồng hồ báo thức đánh thức....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.