An Lương giả vờ hung hang: “Anh thấy em thiếu đòn rồi đấy!” Nói xong, An Lương duỗi tay ôm lấy Trần Tư Vũ, sau đó cù lét khiến Trần Tư Vũ cười tươi như hoa. May mắn thay, chuông cửa đã cứu Trần Tư Vũ và khiến An Lương dừng lại. “Chắc là dịch vụ quản gia tới đấy.” An Lương đứng dậy và đi về phía cửa. Trần Tư Vũ chỉnh lại quần áo của mình, cô nói với giọng cầu cứu: “Chị Uyển Hề, Sương Sương, Thiến Thiến... không ngờ vừa rồi mọi người lại không cứu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.