Hôm sau. Bảy giờ sáng. Chuông báo thức của Trần Tư Vũ cài reo lên, đánh thức An Lương cùng với Trần Tư Vũ. Trần Tư Vũ ngáp một cái, cô nhẹ giọng nói: “Lương ca, em đi trước đây, chẳng may Sương Sương tỉnh rồi thì lại không hay.” An Lương ôm mèo lớn vào trong ngực, trêu chọc nói: “Lừa mình dối người!” “Trời ạ, lừa mình dối người thì cứ lừa mình dối người đi. Ít ra thì cũng phải làm dáng một chút với Sương Sương chứ.” Trần Tư Vũ nói rõ. “Được rồi!” An Lương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.