Trong phòng họp lớn, Cung Dạ Tiêu cau mày, nhìn điện thoại bị cúp máy, vẻ mặt anh hơi nặng nề, một đám nhân viên phía dưới ai nấy đều thấy căng thẳng, tâm trạng của Cung Tổng hình như không được tốt cho lắm.
Cung Dạ Tiêu khẽ dặn dò với Nhan Dương, "Đi điều tra giúp tôi, tối này Lục Hải sẽ ở đâu?"
"Vâng." Nhan Dương nói xong, ôm tư liệu ra ngoài.
Chẳng lẽ Cung Dạ Tiêu vẫn không biết suy nghĩ của Trình Ly Nguyệt sao? Cô nói tối nay có việc riêng, chắc là đi tìm Lục Hải rồi, Lục Hải ở đâu thì cô sẽ ở đó.
Sau khi Cung Dạ Tiêu dặn dò Nhan Dương, anh vẫn thấy hơi không yên tâm, cứ sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, anh cầm điện thoại lên, gọi cho vệ sĩ đang đợi nhận nhiệm vụ, cử hai người lập tức đi đến công ty của Trình Ly Nguyệt, theo dõi đường đi tối nay của cô.
Rất nhanh đã đến 40 phút, Cung Dạ Tiêu dời cuộc họp đi đón con trai.
Tối này ba mẹ Cung vẫn còn ở đây, chuyến bay của họ là vào sáng mai nên tối nay vẫn còn thể gửi nhờ con trai đến dinh thự, sao Cung Dạ Tiêu có thể để một mình cô đi gặp Lục Hải chứ?
Trình Ly Nguyệt lo cho con trai xong xuôi, trong lòng cô thấy nhẹ nhõm đi không ít, cô nghĩ kỹ về chuyện của 5 năm trước, hình như Lục Hải không có tham gia hôn lễ của cô và Lục Tuấn Hiên.
Quá nhiều nghi vấn nhắm vào Lục Hải, Trình Ly Nguyệt thấy không thể không gặp ông ta.
Nghĩ đến việc tuy cha cô đã mất nhiều năm qua, còn kẻ làm con như cô lại bất hiếu như thế, không biết được cái chết của cha cô lại có nguyên nhân khác, cô nhất định phải rửa oan cho cha cô, cho ông một lời giao phó sau khi chết đi.
50 phút, các nhân viên trong văn phòng đều tan ca, Trình Ly Nguyệt vẫn chưa đi, cô tính sẽ đi ăn đại một chút gì đó, sau đó sẽ đi đến nhà hàng Caesar, đợi Lục Tuấn Hiên dẫn cô vào trong.
Cô chẳng quan tâm váy dạ tiệc với không dạ tiệc, cô cứ mặc như thế mà đi gặp Lục Hải.
Khi Trình Ly Nguyệt ra khỏi sảnh công ty, suy nghĩ của cô hơi nặng nề, cũng không phát hiện có một người đàn ông đang theo đuôi giám sát cô ở phía sau.
Đó chính là vệ sĩ Cung Dạ Tiêu cử đến, kỹ năng bám đuôi của anh ta rất tài tình, anh ta đi theo Trình Ly Nguyệt vào dùng cơm trong nhà hàng tây gần đó.
Xe của vệ sĩ dừng lối ra vào đợi cô.
Xe của Cung Dạ Tiêu thì lại đưa cậu bé đi đến dinh tự, trên đường, Cung Dạ Tiêu hỏi thăm tình hình tại trường của cậu, cậu bé trả lời rất nghiêm túc, khi đến dinh thự, Hạ Hầu Lâm và Cung Thánh Dương ra đóng, Cung Muội Muội cũng có mặt, lần này, cô không về cùng với ba mẹ của mình.
Chuyên ngành đại học của cô là về mảng dịch thuật, cô vừa mới tốt nghiệp, tự do như một cơn gió.
Sau khi Cung Dạ Tiêu đưa Tiểu Trạch đến dinh thự, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rồi, Nhan Dương nói với anh, tối nay Lục Hải sẽ xuất hiện trong một buổi tiệc tối cao cấp, và buổi tiệc cũng có mời Cung Dạ Tiêu nhưng lại bị anh từ chối một cách uyển chuyển vào một tuần trước.
Lúc chiều, Nhan Dương gọi điện thoại cho bên tổ chức tiệc, chính thức tuyên bố Cung Dạ Tiêu sẽ tham gia vào buổi tiệc lần này.
Khi anh chạy ra khỏi dinh thự, anh gọi vào số của vệ sĩ: "Trình Ly Nguyệt đang ở đâu?"
"Cô Trình vừa mới bắt xe đi đến nhà hàng Caesar."
"Được, cứ đi theo cô ấy, tôi sẽ đến ngay." Cung Dạ Tiêu dặn dò xong, anh đạp chân ga lao nhanh về phía trước.
Trình Ly Nguyệt đến cửa nhà hàng Caesar, cô tìm một vị trí không bắt mắt lắm để đợi Lục Tuấn Hiên, bởi vì tối nay nhà hàng Caesar đã sắp xếp bảo vệ đứng gác nghiêm ở vị trí cửa chính, vì thế không có người dẫn vào thì chẳng thế nào vào được.
Trình Ly Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy bất lực, thế giới của người có tiền, người bình thường căn bản không thể bước vào được.
Tuy hoàn gia cảnh từ bé của cô đã vượt trội hơn người, cha đã cho cô điều kiện sống tốt nhất, nhưng cô chẳng hề thấy vui chút nào, thiếu đi tình mẹ, tính cách của cô trở nên cô độc ngại ngùng, không thích ra ngoài, không thích giao lưu qua lại, ngoại trừ việc làm bạn với vẽ vời thì cô chẳng còn sở thích nào khác. Cha cô bận rộn chuyện công việc, ngoại trừ việc đi học thì luôn có tài xế và bảo mẫu chăm sóc, vì thế khi Lục Tuấn Hiên xuất hiện trước mắt cô, chiều theo mọi điều cô muốn, đối xử dịu dàng ấp áp với cô, nên chưa đầy nửa năm cô đã rơi vào thế tấn công dịu dàng của hắn ta, giao hết cả đời của mình cho hắn mà không chần chừ một phút giây nào.
Cuối cùng, rơi vào kết cục như thế này đây, nếu như năm xưa cô nhìn rõ được mục đích của Lục Tuấn Hiên, có phải cô sẽ không kết hôn với hắn? Có phải sẽ nhận được số tiền được quy đổi ra từ số cổ phần của cha cô, sống cuộc sống mà cô mong muốn?
Thế nhưng, nếu không xảy ra những việc này, sao cô có thể sinh ra được cậu bé?
Chỉ cần nghĩ đến cậu bé, cô đều có thể cam tâm gánh chịu hết mọi đau khổ.
Một chiếc siêu xe màu đen trông như báo săn lẳng lặng dừng lại dưới bóng cây bên cạnh nhà hàng, tắt đèn, và trên vị trí ghế lái, một người đàn ông tuấn tú mê người bước xuống.
Anh cất bước đi về hướng cách đó không xa, dưới ánh đèn, có một cô gái đang sốt ruột đợi ai đó, anh cau mày nheo mắt, cô đang đợi ai đây?
Và vào lúc này, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt Trình Ly Nguyệt, cửa xe được hạ xuống, Lục Tuấn Hiên mặc một bộ đồ tây đi giày da, hắn ta đẩy cửa xe bước xuống, cười dịu dàng với Trình Ly Nguyệt, "Ly Nguyệt, đợi lâu rồi nhỉ!"
Ở nơi không xa, cả người Cung Dạ Tiêu cứng đờ, anh mắng thầm.
Chết tiệt!
Lại đi tìm Lục Tuấn Hiên, chẳng lẽ bên cạnh cô chỉ có mỗi Lục Tuấn Hiên có thể giúp cô thôi sao?
Trình Ly Nguyệt và Lục Tuấn Hiên đều không phát hiện có một người đàn ông đi về phía họ từ phía sau, mãi đến khi anh chỉ còn cách họ khoảng 5m, anh mới nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt lạnh lùng.
"Trình Ly Nguyệt." Cung Dạ Tiêu nghiến răng.
Hai người họ sửng sốt, xoay đầu lại, con tim Trình Ly Nguyệt như ngừng đập.
Trời, Cung Dạ Tiêu?
Sao anh lại đến đây?
Cung Dạ Tiêu bước nhanh, anh túm lấy cánh tay của cô, kéo cô về bên người anh.
Động tác thô lỗ, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Trình Ly Nguyệt lảo đảo ngã vào lòng anh, Cung Dạ Tiêu ôm lấy, siết chặt chiếc eo mỏng của cô trong tư thế mập mờ, anh bực tức: "Sao không đợi tôi?"
"Tôi…" Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu, nhất thời không bắt được nhịp, nhưng nhanh chóng đã tỉnh ngộ ra, cô nhìn Lục Tuấn Hiên, lạnh lùng lên tiếng: "Không làm phiền anh nữa."
Cung Dạ Tiêu cúi đầu, cắn một cái vào cánh môi nhỏ của cô: "Thật không ngoan."
Trình Ly Nguyệt thở dốc, anh có thôi đi được không hả?
Lục Tuấn Hiên cũng chẳng hề ngờ đến, Cung Dạ Tiêu sẽ xuất hiện ở đây, chẳng phải anh ta không có mặt trong danh sách khách mời tham gia hay sao?
Sao lại đến đây? Chẳng lẽ là Trình Ly Nguyệt mời anh ta? Không ngờ mặt mũi của cô lại lớn đến thế!
Lúc này, nhìn thấy vẻ ân ái của Cung Dạ Tiêu và cô, trong lòng hắn ta thật sự cảm thấy rối bời phức tạp.
"Nếu Cung tiên sinh sẽ đưa cô vào, vậy tôi vào trước đây." Lục Tuấn Hiên cũng không muốn làm một kẻ không biết thức thời, dù sao Cung Dạ Tiêu vẫn là người hắn ta không thể đắc tội được.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK