Mục lục
Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy sau này cô sẽ sống sao?” Tịch Phong Hàn lo lắng thay cô.

Tiểu Liễu nhún vai nói: “Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân mình.”

Nhưng Tịch Phong Hàn lại càng thêm lo lắng. Người con gái có bề ngoài xinh đẹp như cô mà ra ngoài làm thuê, không những không có nơi nương tựa, thậm chí còn bị người đàn ông khác lợi dụng.

“Nếu cô tin tôi, tôi có thể tìm việc giúp cô.” Tịch Phong Hàn cảm thấy bản thân nhất định phải giúp cô, cho cô một công việc nhẹ nhàng, như vậy hắn mới dễ tìm thấy cô.

“Thật sao? Công việc gì vậy?” Tiểu Liễu tò mò hỏi.

“Tôi không biết cô biết làm gì.”

“Tôi cũng không biết mình làm được gì nữa, nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Tịch Phong Hàn cười rạng rỡ. Lúc này hắn mới phát hiện, lúc bọn họ nói chuyện như vậy, ở dưới chăn, cơ thể kiều diễm của cô vẫn đang ép sát lấy hắn, còn hắn cũng đã phát hiện cơ thể mình đang có chút phản ứng. Có lẽ, chuyện này là do mới ngủ dậy thôi!

Tóm lại, Tịch Phong Hàn không muốn cô phát hiện ra điều này, nếu không cô sẽ bị dọa chết khiếp mất.

Hắn vén chăn đi xuống giường. Cô gái phía sau khẽ ngẩn người, ôm lấy chăn, bày ra bộ dạng đáng thương như đứa trẻ bị bỏ rơi.

Tịch Phong Hàn quay đầy, thấy bộ dạng đáng thương của cô thì bật cười: “Dậy đi!”

“Tối nay tôi có thể đến chỗ anh ngủ tiếp không?” Tiểu Liễu cắn môi hỏi.

“Không được.” Tịch Phong Hàn trực tiếp đáp lại.

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi chỉ có thể giúp cô đến hôm nay thôi. Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, sau khi ra viện thì cô tự đi tìm chỗ ở, tìm khách sạn an toàn một chút. Sau đó tôi sẽ kêu người tìm công việc nhẹ nhàng một chút cho cô.” Tịch Phong Hàn nhìn cô, nói rõ mọi chuyện.

Tiểu Liễu liền cắn môi, như đang kìm nước mắt. Có điều, đôi mắt vẫn đỏ lên.

Tịch Phong Hàn không nhìn cô nữa, lạnh lùng đi đến tủ quần áo. Mấy phút sau, hắn mặc vest chỉnh tề bước ra. Đi đến trước giường thì thấy cô gái kia vẫn nằm trong chăn, hắn không khỏi nhíu mày hỏi: “Vẫn còn muốn ngủ sao?”

“Tôi không có quần áo.” Cô đành nói.

Bây giờ Tịch Phong Hàn mới chợt nhận ra chuyện này. Hắn đi đến chỗ điện thoại, gọi điện cho trợ lý dặn họ mang một bộ đồ nữ đến, hơn nữa phải đầy đủ cả đồ lót.

Hắn nói rất rõ ràng.

Cô gái trong chăn có chút ngượng ngừng. Cô chớp mắt, đôi mắt như ánh sao trời điểm xuyết trên bầu trời.

Tịch Phong Hàn quay đầu nhìn cô. Lúc này, cô ngồi dậy, cơ thể nhỏ bé đang mặc áo sơ mi trắng của hắn càng trở nên yếu đuối, trông như người cổ đại mặc áo giáp.

Hơn nữa mái tóc đen dài của cô đang rủ xuống ngực, trông càng thêm mê hoặc. Lúc này, sự lo lắng của Tịch Phong Hàn càng tăng thêm.

Bộ dạng này của cô mà để người đàn ông khác nhìn thấy thì họ sẽ nuốt chửng cô mất.

Nhưng điều này đâu có liên quan đến hắn, hắn có giúp cũng chỉ giúp được đến hôm nay. Dù sao mỗi người đều có vận mệnh riêng. Hắn chỉ có thể chúc phúc cho cô gái này, hy vọng sau này cô sẽ không gặp phải người xấu, gặp được một người yêu cô.

Nửa giờ sau, đồ được đem tới. Trợ lý bên ngoài cửa nhìn hắn với ánh mắt mờ ám: “Tịch thiếu gia, đêm qua vui vẻ chứ!”

Tịch Phong Hàn nhìn hắn: “Lời không nên nói thì đừng nói.”

“Ồ! Tôi chỉ vui thay cho anh thôi mà! Cuối cùng anh cũng có thời gian nghĩ đến chuyện phụ nữ rồi.” Nói xong, trợ lý lập tức rời đi.

Tịch Phong Hàn nheo mắt đóng cửa lại. Đêm qua có vui không thì hắn không biết, nhưng điều bây giờ hắn biết chính là bản thân đang cần một ly cà phê đặc, bởi vì hắn chưa ngủ đủ.

Đêm qua chỉ ngủ được có ba tiếng, mà hôm nay hắn còn phải họp cả ngày, lịch trình dày đặc.

Đi lên lầu hai, Tịch Phong Hàn đưa bộ đồ cho cô gái trên giường: “Mặc vào đi! Tôi chờ cô dưới lầu.”

Khoảng năm phút sau, Tịch Phong Hàn nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang thì liền ngẩng đầu. Vừa nhìn lên thì thấy Tiểu Liễu mặc một chiếc váy hoa màu vàng, màu này rất hợp với cô, khiến mặt cô càng thêm sáng hơn.

Tịch Phong Hàn nhíu mày, đứng dậy nói: “Tôi đưa cô đến viện, cô ăn sáng ở căng-tin bệnh viện nhé.”

Tiểu Liễu lập tức run lên: ‘Tôi… Tôi không muốn đến bệnh viện.”

“Vậy cô muốn đi đâu?”

“Tôi muốn đi theo anh.” Đôi mắt của cô mang theo ý cầu khẩn nhìn hắn: “Cho tôi theo anh đi được không! Tôi không có chỗ để đi.”

Sắc mặt Tịch Phong Hàn trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Không được, từ bây giờ, cô phải tự sống cuộc sống của cô. Tôi sẽ cho cô một trăm triệu, đủ để cô dùng một thời gian.

Tiểu Liễu cắn môi, lắc đầu nói: “Tôi không cần tiền của anh, nếu anh không muốn tôi ở đây thì tôi sẽ đi.”

Sắc mặt Tịch Phong Hàn lại trở nên khó coi. Trên người cô không có lấy chút tiền, đi đâu được chứ? Hơn nữa, đến điện thoại cô cũng không có.

Đáng chết, sao hắn lại đi lo lắng cho một người lạ chứ?

Tiểu Liễu nói xong liền tức giận đẩy cửa rời đi. Tịch Phong Hàn liền đuổi theo sau, thấy cô đi về phía cồng, hắn đành gọi lại: “Cô định đi đâu chứ!”

“Tôi không biết… nói chung tôi không đến bệnh viện đâu.” Cô quật cường đáp.

“Tôi sẽ kêu trợ lý đưa thẻ cho cô, sau đó đưa cô đén nơi cô muốn đi.” Đây là sự giúp đỡ cuối cùng hắn có thể cho cô, cũng cách tạm biệt duy nhất hắn có thể làm được.

Nhưng cô gái lại cắn môi, khuôn mặt cương quyết: “Tôi không cần, ngoài anh ra tôi không cần ai hết.”

Nói xong, cô liền rảo bước ra khỏi cổng. Sau lưng, Tịch Phong Hàn vội lái xe đuổi theo, nhưng khi đuổi theo ra ngoài thì không thấy cô đâu nữa. Tịch Phong Hàn nhìn khắp hai bên đường đều không thấy bóng dáng của cô gái này.

Tịch Phong Hàn không khỏi lo lắng. Trong đầu hắn đều là hình bóng của cô, đều là những lỗi lo và suy đoán về cô. Một người mất trí, trên người không có tiền, không có điện thoại, lại không có bạn bè như cô có thể đi đâu chứ?

Nơi đâu trong xã hội này có thể cho cô dung thân chứ? Lẽ nào cô đi bắn thân để kiếm tiền ư?

Nghĩ đến đây, Tịch Phong Hàn buồn lòng cực độ. Lúc này, điện thoại của hắn bỗng reo lên. Hắn nhìn qua màn hình rồi bắt máy: “Alo, bác à.”

“Cuộc họp phủ Tổng Thống sắp bắt đầu rồi, cháu muộn rồi đó.” Giọng ngài Tổng Thống vang lên ở đầu dây bên kia, ngữ điệu có chút gấp gáp.

“Được, cháu đến ngay.” Tịch Phong Hàn đành gác lại chuyện cô gái đó. Bây giờ hắn không có thời gian quan tâm đến cô rồi.

Hắn đành nghĩ theo hướng tích cực hơn, có lẽ cô ấy sẽ sống tốt.

Xe của hắn vội đi về hướng phủ Tổng Thống, gạt bỏ mọi hình ảnh của cô gái kia ra khỏi đầu.

Có lẽ, đời này hắn sẽ không còn gặp lại cô nữa, giữa họ sẽ không có mối liên hệ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK