Mục lục
Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã sắp tới bữa cơm rồi, sau khi ăn cơm xong thì chúng ta đi quá đó. Nhưng chúng ta cũng không thể mặc như vậy mà đi được. Hai chị em mình phải mặc lễ phục dạ hội thật đẹp vào!”

Trình Ly Nguyệt thoáng ngẩn người ra: “Lễ phục dạ hội sao? Nhưng chị không mang theo!”

“Chị yên tâm đi, em đã chuẩn bị cho chị một bộ rồi, sau khi cơm nước xong chúng ta thay rồi đi là được.”

Trình Ly Nguyệt không khỏi bật cười: “Ồ, thì ra em còn có chuẩn bị chu đáo như vậy sao?”

Trong mắt Cung Muội Muội lóe lên sự giảo hoạt nói: “Đó là chuyện đương nhiên, em vốn muốn đến đây giải sầu mà. Đi thôi! Chúng ta nên đi ăn cơm rồi.”

Mà lúc này, cậu bạn nhỏ Cung Vũ Trạch đã đi xuống. Nó và Cung Muội Muội âm thầm liếc mắt nhìn nhau. Cung Muội Muội nháy mắt với cậu một cái, biểu thị kế hoạch đang được tiến hành hoàn mỹ.

“Tiểu Trạch, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Trình Ly Nguyệt nói với con trai.

Cả nhà bọn họ đi tới nhà hàng lớn bên cạnh, Cung Dạ Tiêu cũng vừa vặn trở về, tất cả ngồi ăn một bữa cơm phong phú, mọi người ăn vô cùng vui vẻ. Hai cô bé ngồi ở trên ghế trẻ em, hai con mắt to long lanh nhìn chằm chằm vào bọn họ, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

Sáu giờ rưỡi thì bọn họ ăn cơm xong. Hai cô bé được giao cho vợ chồng Hạ Hầu Lâm và vú nuôi. Cung Muội Muội kéo Trình Ly Nguyệt lên phòng của mình, cô mở tủ treo quần áo ra. Bên trong hiện ra hai bộ lễ phục dạ hội tuyệt đẹp. Một bộ trong đó là của Cung Muội Muội. Đó là một chiếc váy dài màu trắng chấm đất gắn những viên kim cương, trông lấp lánh vô cùng thích hợp với vẻ trong sáng nhí nhảnh cho cô.

Mà bộ của Trình Ly Nguyệt chính là một bộ lễ phục dạ hội hoa hồng đỏ với khí chất đầy tao nhã, cô kinh ngạc khẽ a lên một tiếng: “Thật đẹp! Em làm sao có thể chuẩn bị một bộ lễ phục dạ hội đẹp như vậy chứ?”

“Bởi vì em biết trên đảo này sẽ tổ chức một bữa tiệc tối! Cho dù không khiêu vũ, chúng ta đi qua tham gia náo nhiệt cũng được mà!” Cung Muội Muội cười nói: “Chúng ta thay đi!”

Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội thay bộ lễ phục dạ hội, cả hai đều kinh ngạc thán phục trước vẻ đẹp của đối phương. Cho dù hai người không chút phấn son cũng đủ xinh đẹp động lòng người. Bọn họ đeo thêm trang sức đơn giản với kiểu dáng cao cấp là có thể dễ dàng lấy được tư cách tham gia vào giới thượng lưu rồi.

Sau khi các cô xuống tầng, quản lý khách sạn nói với các cô: “Cung tiểu thư, Cung phu nhân, xe đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể lập tức xuất phát.”

Trong tay Trình Ly Nguyệt cầm một cái ví nhỏ tinh xảo gắn kim cương. Cô và Cung Muội Muội ngồi vào trong chiếc xe đã chờ sẵn. Trình Ly Nguyệt vẫn còn rất xa lạ với hòn đảo này, cho nên cô thật sự không biết gì về bữa tiệc tối như vậy.

Nhưng không thể nghi ngờ, lúc này cô rất vui và mong đợi.

Chiếc xe sang trọng ra khỏi khu biệt thự, di chuyển ở dưới đèn đường đầy màu sắc.

Trên tay Cung Muội Muội lại đeo một chiếc đồng hồ nhỏ, cô cúi đầu liếc xem giờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười.

Chiếc xe dừng lại ở một quảng trường trung tâm, tối nay chỉ thấy các cô gái ở đây mặc trang phục tuyệt đẹp, đến nơi này khiêu vũ. Các cô có thể nhảy một mình, tùy ý thể hiện ra kỹ thuật nhảy của mình, có người lại đi cùng bạn gái, cùng bạn tốt nắm tay nhảy, cũng có người chỉ tùy ý nhảy theo tiết tấu.

Âm nhạc kích thích sự đam mê, khiến cho người ta dường như bất giác lại muốn nhảy theo tiết tấu mê người. Cung Muội Muội nắm tay Trình Ly Nguyệt đi vào trong đó, người nơi này có sức cuốn hút rất mạnh. Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội tay nắm tay, vui sướng di chuyển theo mấy cô gái bên cạnh. Đám vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu đều sẵn sàng bảo vệ hai cô gái này.

Tiếng cười của Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội không ngừng vang lên, lộ ra sức sống của tuổi trẻ. Hai người ở đây nhảy hơn hai mươi phút thì bắt đầu thở hổn hển. Cung Muội Muội giúp cô chỉnh lại tóc và lễ phục dạ hội, cười nói: “Bây giờ còn sớm, nếu không chúng ta lại tiếp tục đi dạo một chút?”

Trình Ly Nguyệt gật đầu: “Được! Em tính đi dạo ở đâu?”

Cung Muội Muội cúi đầu, nhìn đồng hồ sau đó nói với người lái xe trước mặt: “Chúng ta đi tới bên kia vịnh.”

Người tài xế trước mặt lập tức gật đầu nói: “Được, Cung tiểu thư.”

Trình Ly Nguyệt tùy Cung Muội Muội tới sắp xếp. Cô nghĩ, tối này nhất định sẽ là một buổi tốt tuyệt nhất.

Khi chiếc xe đi đến vịnh, Cung Muội Muội lại bảo người lái xe dừng lại, hai người xuống xe. Cung Muội Muội nói với Trình Ly Nguyệt: “Lúc này còn sớm, chúng ta đi tản bộ một lát! Ở đây có một rừng dừa rất đẹp.”

Cô chỉ tay. Trình Ly Nguyệt nhìn theo chỉ thấy trong rừng dừa có một con đường nhỏ được treo đèn giống như những viên kim cương lấp lánh tuyệt đẹp, khiến cho cả con đường nhỏ biến thành một nơi lãng mạn và đầy thú vị. Trình Ly Nguyệt không nghi ngờ gì.

Cung Muội Muội mỉm cười, kéo Trình Ly Nguyệt đi vào đó. Bên tai bọn họ nghe được tiếng đàn đá du dương, bên cạnh có thể thấy được đài phun nước. Ban ngày có lẽ Trình Ly Nguyệt đã tới đây, nhưng cô không biết bờ biển ở đây lại đẹp như vậy, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng cô có phần kinh ngạc, tại sao một nơi đẹp như vậy lại không có một du khách? Lẽ nào tối nay du khách đều đi tới quảng trường trung tâm bên kia để tham dự vũ hội sao?

Có lẽ vậy!

Trình Ly Nguyệt rất vui mừng vì có thể cùng Cung Muội Muội hưởng thụ nơi này. Từ đây cô có thể nhìn thấy được mặt biển bình yên phía xa, thấy được một mặt trăng tròn sáng ngời treo trên không trung.

“Đẹp quá!” Trình Ly Nguyệt xúc động kêu lên một tiếng.

“Đúng vậy! Thật đẹp, buổi tối đẹp như vậy thì nhất định sẽ phát sinh chuyện rất tuyệt diệu.” Cung Muội Muội mím môi cười.

Trình Ly Nguyệt cũng đồng ý gật đầu: “Đúng, chỉ đi dạo như vậy cũng khiến cho tâm tình được thả lỏng.”


Cung Muội Muội từng bước dẫn cô đi về phía lễ đài làm bằng hoa tươi ở cuối con đường nhỏ. Mặc dù là buổi tối nhưng đài hoa này thật sự được ghép bằng những đóa hoa tươi, mùi hoa thơm thoang thoảng trong không khí. Trình Ly Nguyệt kinh ngạc: “Tại sao ở đây lại có một lễ đài bằng hoa? Chẳng lẽ có người nào tổ chức lễ cưới ở đây sao?”

“Em cũng không biết nữa, chúng ta đi qua đó xem thử đi.” Cung Muội Muội mỉm cười kéo cô qua. Vì gần lễ đài hoa có mấy ngọn đèn chiếu xuống nên Trình Ly Nguyệt hoàn toàn không đề phòng.

Mà lúc này, Cung Muội Muội lại nói với cô: “Chị dâu, chị ở đây chờ em lát nhé.”

Trình Ly Nguyệt quay đầu, cô còn chưa kịp hỏi cô ấy muốn đi đâu thì đã nhìn thấy bóng dáng của Cung Muội Muội biến mất ở con đường nhỏ bên cạnh, cô đành im lặng. Mà đúng lúc này, ở trong bụi hoa bên cạnh cô đột nhiên có một đèn hoa hình trái tim khổng lồ sáng lên, chiếu sáng tất cả cảnh vật xung quanh.

Trình Ly Nguyệt hơi giật mình, cô hoang mang lui về phía sau một bước, cho rằng bản thân mình không cẩn thận đã chạm đến cái gì đó.

Bên cạnh lại vang lên một khúc nhạc đầy lãng mạn. Trình Ly Nguyệt không khỏi bị thu hút. Cô quay đầu nhìn về phía trên đài cách đó không xa. Nơi đó có một sân khấu nhỏ hình tròn, bên trên có hai cô gái đang chơi kèn saxophone mê người.

Trình Ly Nguyệt không khỏi khiếp sợ tới mức ngây người. Ánh mắt của cô nhìn về phía trước, chỉ thấy ở cuối đài hoa có một bóng dáng cao lớn đi giày da, mặc vest, trong tay đang cầm một bó hoa tươi, gương mặt đẹp trai và đầy quyến rũ, ánh mắt hắn nồng nàn yêu thương nhìn cô, miệng khẽ mỉm cười.


Trong nháy mắt, Trình Ly Nguyệt đột nhiên hiểu rõ, cô kích động che môi, trong mắt ánh lên nụ cười, cô lại cứ ngơ ngác nhìn người đàn ông kia cầm bó hoa đến trước mặt mình, quỳ một chân trên mặt đất, nâng bó hoa tươi lên, mở miệng nói với cô: “Ly Nguyệt, em hãy gả cho anh, anh sẽ yêu em cả cuộc đời.”

Trình Ly Nguyệt hít sâu một hơi, nước mắt đong đầy, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba mẹ chồng, Cung Muội Muội và con trai đều đứng ở bên cạnh cười nhìn cô, trong ánh mắt lộ rõ ý chúc phúc.

Trình Ly Nguyệt lập tức nhận lấy bó hoa sau đó kéo người đàn ông đang quỳ một chân trên mặt đất lên, ôm chặt lấy hắn: “Em bằng lòng, em bằng lòng. . .”

“Ba kiss mẹ đi.” Cậu bạn nhỏ Cung Vũ Trạch lớn tiếng nói.

Cung Dạ Tiêu nâng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy xấu hổ của Trình Ly Nguyệt lên, nhẹ nhàng in một cái lên trên môi của cô, thì thầm ở bên tai của cô: “Đây là lời cầu hôn anh bồi thường cho em, em có thích không?”

Trình Ly Nguyệt sao có thể không thích được? Cô thật sự quá vui mừng, cô cười khẽ gật đầu: “Thích!”

Mặc dù có hơi buồn nôn, nhưng lúc này, người đàn ông này khiến cho cô thỏa mãn được một ảo tưởng tốt đẹp của tất cả thiếu nữ đối với tình yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK