Trình Ly Nguyệt sao mà phải nghe lời anh ta cơ chứ! Dù sao cô cũng được tính là đã giữ lời hứa với con trai rồi, bây giờ, cô muốn ngủ thế nào thì ngủ thế ấy.
Nói xong, cô mang dép vào, bước sải chân lớn đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Cô ở phòng ngủ dành cho khách ở bên cạnh, tùy ý đẩy một cánh cửa là vào trong nằm ngủ, còn không quên bấm khóa trong, đây là nhà của Cung Dạ Tiêu, cô vẫn phải chú ý phương pháp phòng hộ.
Sau đó, tối hôm đó, Cung Dạ Tiêu ngủ cùng con trai trong phòng, còn Trình Ly Nguyệt ngủ ở phòng dành cho khách.
Nhưng không ngờ, đến nửa đêm anh ta vẫn không ngủ được, ở nhà thêm một đứa con trai, lại thêm một người phụ nữ hấp dẫn, bảo anh ta sao mà vô giấc được?
Nhưng Trình Ly Nguyệt lại ngủ rất say, hơn nữa còn là ngủ một giấc đến sáng.
Sáng sớm.
Trình Ly Nguyệt bị tiếng cười bên ngoài cửa sổ của con trai thu hút sự chú ý, cô mở cửa sổ thì nhìn thấy nhóc con và Cung Dạ Tiêu đang ở khoảnh sân dưới cửa sổ phòng cô chơi bóng, nhóc con đánh banh có vẻ khá tốt, Cung Dạ Tiêu trong bộ đồ đen thoải mái, vừa dạy nhóc con, thỉnh thoảng lại bế nhóc dậy, lại còn dạy nhóc động tác nằm ngửa gập người, anh giữ chừng đôi chân của nhóc con, chỉ thấy nhóc con rất phí sức mới có thể ngồi dậy.
Làm được bảy tám cái, nhóc con đã mệt đến không làm nổi nữa, Cung Dạ Tiêu nhấc nhóc dậy, anh nằm ngửa trên sân cỏ, để nhóc con nằm trong lòng, phát ra tiếng cười hào sảng, nhóc con cũng cười ha hả.
Thân hình hai cha con thật đáng yêu.
Dựa vào khung cửa sổ, Trình Ly Nguyệt thở một hơi dài, cái sự vui vẻ này, là sự thiếu hụt của con từ nhỏ, lúc trước cô hay dẫn con đến sân bóng gần nhà, thấy hình ảnh cha dẫn con đá banh, cậu nhóc không chịu đi nữa, đôi mắt to lấp lánh nhìn theo, đầy ắp sự ngưỡng mộ, lúc đó, cô nhìn con, đều có cảm giác muốn rơi lệ, bây giờ, cô nghĩ, con mình bây giờ không cần phải ngưỡng mộ những đứa trẻ khác nữa, vì, nhóc đã có một người cha tuyệt vời.
Trình Ly Nguyệt hôm nay vẫn phải đi làm, cô nhìn thời gian một cái, sắp tám giờ rưỡi rồi, cô sắp không đến kịp rồi.
Cô mở cửa tủ áo, thì nhìn thấy bên trong để rất nhiều đồ phụ nữ, đều là mới cả, mà còn có một dãy áo ngủ, đáng chết, người đàn ông hôm qua cố tình chọn cái gợi cảm nhất, đây không phải còn rất nhiều loại đồ ngủ hay sao.
Cô có chút cảm giác bị lừa.
Cô lấy một bộ váy thanh lịch mặc lên, trên người là áo sơ mi trắng, phía dưới là cái váy sát người, mặc trên người cô, làm thân hình cô lập tức biến thành hình chữ S.
Trình Ly Nguyệt lúc xuống lầu, đúng lúc gặp Cung Dạ Tiêu dắt theo con vào trong, Trình Ly Nguyệt cầm lấy túi xách, nói với con, "Tiểu Trạch, con hôm nay ở đây chơi, mami đi làm đây, con phải ngoan ngoãn nghe lời được không?"
"Uhm! mami yên tâm đi! Con sẽ ngoan mà."
Nói xong, Trình Ly Nguyệt nhớ ra rằng con đường dẫn ra lộ lớn, căn bản không có taxi để bắt, cô nói với anh ta, “Này, có thể cho mượn một chiếc xe để dùng không.”
“Xe để ở tầng hầm đậu xe, tự mình đi chọn.” Cung Dạ Tiêu mở miệng nói một câu.
Quản gia Trương Đức đi qua, “Trình tiểu thư, tôi dẫn cô đi.”
Nói xong, đi đến thang máy kế bên, ấn nút đi xuống, Trình Ly Nguyệt đi theo quản gia vào trong thang máy.
Cậu nhóc vẫn vẫy tay hướng về phía cô, Trình Ly Nguyệt cười gửi một nụ hôn gió, sau đó cửa thang máy đóng lại.
Trực tiếp đi đến bãi xe, Trình Ly Nguyệt nghĩ là tùy tiện lấy một chiếc xe nào cô đi cũng được, nào ngờ, chỉ thấy trong bãi xe dưới tầng hầm, xếp ngay ngắn có đến hơn năm mươi chiếc xe, mà còn, toàn là siêu xe thể thao, hoặc là siêu xe giá trị mấy chục triệu tệ.
Trình Ly Nguyệt khờ người rồi.
“Trình tiểu thư tự mình chọn một chiếc đi! Chìa khóa đều nằm trong xe rồi.”
Trình Ly Nguyệt hít một hơi dài, đi đến phía trước của những chiếc xe, cô bắt đầu có chứng bệnh khó chọn lựa rồi.
“Vậy, chiếc xe nào là rẻ nhất ở đây.” Trình Ly Nguyệt đầu nóng bừng hỏi một câu.