Linda cũng chỉ có thể than một hơi, “Được thôi! Em sửa xong cho chị coi qua, Thẩm Quân Dao coi vậy là không hiểu thiết kế là gì rồi.”
“Cô ta làm Lục phu nhân lâu rồi, trừ việc ra lệnh, chỉ tay chỉ chân, em nghĩ, cô ta không cần làm bất cứ việc gì nữa rồi.” Trình Ly Nguyệt nói.
“Em phải chịu ấm ức rồi.”
Trình Ly Nguyệt về đến phòng làm việc, Đường Duy Duy đến gần hỏi, “Chị Ly Nguyệt, Tiểu Trạch đâu?”
“Nó ở chỗ Cung gia.”
“Cung Dạ Tiêu thực sự là cha của nhóc à?
“Uh! Chuyện này đừng để truyền ra ngoài, như vậy không an toàn với Tiểu Trạch.” Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhắc nhở một tiếng.
“Chị yên tâm, em bảo đảm không truyền ra ngoài, nhưng mà, quầy tiếp tân ngược lại truyền ra ngoài chuyện của chị và Cung Dạ Tiêu.”
“Nói những gì rồi?”
“Nói Cung Dạ Tiêu đang theo đuổi chị.”
Trình Ly Nguyệt làm rơi cây viết trên tay, mặt cô ửng hồng nói, “Ai nói bậy bạ vậy?”
“Em cũng không biết nữa! Nhưng mà mọi người đều nói như vậy, chị Ly Nguyệt, con gái trong cả công ty đều rất hâm mộ chị đó!”
Trình Ly Nguyệt không biết nên nói gì, Cung Dạ Tiêu theo đuổi cô? Nói ra ngoài, chắc cười rớt răng luôn.
Trình Ly Nguyệt hít thở một hơi dài, cô đi ra khỏi phòng làm việc, hướng đến chỗ những người vẫn thì thầm to nhỏ nói với một khuôn mặt nghiêm túc, “Mọi người không cần phải đoán nữa, tôi và Cung Dạ Tiêu không hề có bất kì mối quan hệ gì, với thân phận của người đàn ông đó, sao có thể để ý đến tôi chứ?”
“Chị Ly Nguyệt, nhưng mà Cung Dạ Tiêu hôm qua chỉ đích danh gặp chị mà!”
“Anh ta chỉ hỏi tôi một chút chuyện.”
“Vậy chị Ly Nguyệt có thích Cung Dạ Tiêu không? Cơ hội tốt như vậy, chị không phải nên nắm bắt sao!”
“Tôi không có hứng thú với anh ta.”
Tất cả phụ nữ đều há hốc mồm nhìn cô, cuối cùng, bọn cô cuối cùng cũng đã tìm thấy người không hứng thú với Cung Dạ Tiêu.
“Thật hay giả vậy? Dạng đàn ông cực phẩm như vậy, cũng không lọt vào mắt chị Ly Nguyệt sao?”
“Tôi đối với bất kì đàn ông nào cũng không thấy hứng thú.” Trình Ly Nguyệt nói xong, lần nữa đi vào trong phòng làm việc độc lập, ôm chặt đầu, bắt đầu nghĩ xem làm sao sửa bản thiết kế của Thẩm Quân Dao.
Trong lâu đài Cung gia.
Cung Dạ Tiêu cầm lấy một phần tư liệu chi tiết về Trình Ly Nguyệt, đây là lúc sáng hôm nay anh cho người điều tra có được.
Lúc nhìn thấy trên tư liệu hiển thị bốn năm trước cô từng có một đoạn hôn nhân, làm anh lông mày xoắn lại như sợi dây thừng vậy, người phụ nữ này đã từng kết hôn?
Mơ hồ, nghĩ đến cô hôm qua mặc bộ đồ ngủ gợi cảm bị người đàn ông khác hưởng thụ qua, thậm chí mãnh liệt sờ mó qua...anh liền cảm thấy trong lồng ngực, có cảm giác điên cuồng.
“Lục Tuấn Hiên?” Cung Dạ Tiêu nhìn thấy hàng tên chồng trước của Trình Ly Nguyệt, đọc ra tiếng.
Anh thật không nghĩ rằng, chồng trước của cô là đương nhiệm tổng tài tập đoàn Lục Thị Lục Tuấn Hiên? Mặt Cung Dạ Tiêu tối sầm lại rất là khó coi, kết hôn nửa năm, có nghĩa là, những chuyện anh nghĩ đến, đều đã xảy ra rồi.
Người phụ nữ này bị người khác động qua, Cung Dạ Tiêu không vui vứt tư liệu qua một bên, không còn tâm tư để coi tiếp.
Nhưng tâm trạng như bị chó cắn mất một miếng, rất là điên cuồng bức bối.
“Baba… chúng ta bây giờ có thể đi rồi chứ?”
Cậu nhóc trên đầu đội một cái mũ bước xuống lầu, cậu muốn cùng baba đi dạo siêu thị mua đồ chơi, hơn nữa, ba quyết định tại khu vườn trong lâu đài, xây cho cậu một cái khu vui chơi lớn.
Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu dịu dàng nhìn cậu nhóc, cũng may cậu nhóc này di truyền hết gen của anh, mà còn tuyệt đối là giống thuần khiết của anh, Cung Dạ Tiêu vươn tay ôm lấy nó, hôn một cái, “Chúng ta đi thôi nào!”
“Ye! Chúng ta đi mua đồ chơi thôi!” cậu nhóc vui mừng xoay hết mấy vòng.
Cung Dạ Tiêu cười mỉm tiến lên phía trước nắm lấy cái tay nhỏ, quản gia đã lái chiếc xe thể thao màu đen ra cho anh rồi, cậu nhóc ồ lên một tiếng, Cung Dạ Tiêu đích thân mở cửa xe cho cậu nhóc, còn giúp cậu buộc dây an toàn vào.