Trình Ly Nguyệt cắn môi, đi về phía giường, lén nhìn người đàn ông đang gối tay nằm ngủ rất thoải mái, thế là chạm với ánh mắt sâu đang thăm dò cô của anh ta.
Cung Dạ Tiêu nhìn bộ đồ ngủ kín đáo cô tự chọn, màu trắng sữa, cũng khiến cho làn da trắng sáng của cô được tôn lên, bộ tóc đen tuyền tùy ý xõa sau lưng, cho là bộ đồ kín đáo đến đâu, khi phối hợp với dáng vẻ phong tình hấp dẫn như vậy, vẫn khiến đàn ông phải nhỏ dãi.
Trong lòng Cung Dạ Tiêu dâng lên cảm giác bức bối, khuôn mặt của người phụ nữ này bị không biết bao nhiêu tên đàn ông chiêm ngưỡng qua rồi, vậy thân thể này của cô ta lại bị bao nhiêu người thưởng thức qua?
Càng nghĩ, tia nhìn mỉa mai dưới đáy mắt anh càng mãnh liệt, dẫn đến cả khuôn mặt đều đanh lại.
Nhóc con vẫn chờ mami lên giường, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt baba tối sầm.
Trình Ly Nguyệt cũng không muốn để tâm đến anh ta, cô nằm kế bên con trai, ôm con trai vào lòng, cố gắng cách anh ta càng xa càng tốt, tránh việc đôi chân anh ta lại chạm chân cô.
Nhóc con hôm nay hưng phấn đến nỗi ngay cả giấc ngủ trưa cũng không ngủ, dựa vào lòng mami, được bàn tay dịu dàng của mami xoa xoa đầu, cậu lập tức chớp chớp đôi mắt to, biểu hiện buồn ngủ tràn về.
Cung Dạ Tiêu đột nhiên nằm nghiêng người, một tay chống một bên đầu, gương mặt anh tuấn hoàn mỹ nhìn chằm chằm Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt giật mình ngẩng đầu nhìn anh ta, tuy nhiên, nhóc con sắp ngủ rồi, cô cũng không thể lên tiếng nói gì, chỉ có thể để cho anh ta tha hồ nhìn chòng chọc cô thôi.
Đôi mắt Cung Dạ Tiêu từ từ sóng sánh nhiệt độ, xem ra hình ảnh dịu dàng dỗ con ngủ, cùng với đôi mắt chớp liên tục do căng thẳng của cô khiến cho Cung Dạ Tiêu cảm thấy rất thú vị.
Hình như việc khiến cho cô căng thẳng không thể làm gì khiến anh có cảm giác lập được thành tựu gì to lớn lắm vậy.
Trình Ly Nguyệt bị anh ta nhìn đến phát hoảng, cũng phát bực, tên này không ngủ đàng hoàng, đi nhìn cô ta chằm chặp như thế làm gì? Trên mặt cô có hoa sao?
Tuy nhiên, nhóc con đang chìm vào giấc ngủ, cô đương nhiên không thể lên tiếng, lỡ như lại làm ồn nhóc con thì phải làm sao?
Cung Dạ Tiêu chống nửa người dậy, tấm chăn mỏng trơn tuột khỏi thân trên của anh, trượt đến vùng eo, lộ ra nửa thân trên rắn chắc lực lưỡng, vòm ngực rắn chắc lộ ra như đang mê hoặc ai vậy.
Trình Ly Nguyệt có tránh né thế nào, cũng né không khỏi việc phải xem thân hình anh ta, điều này khiến mặt cô tự nhiên nóng ran lên, lông mi chớp liên hồi, nên quyết định nhắm tịt mắt không thèm nhìn anh ta.
Cô cảm thấy giường động đậy nhẹ, cô lén hí mắt nhìn, phát hiện Cung Dạ Tiêu xuống giường rồi.
Anh ta muốn đi đâu?
Trình Ly Nguyệt nghĩ trong lòng, không lẽ anh ta muốn sang phòng khác ngủ!
Nói vậy, cô có thể ngủ chung với con trai.
Nhưng mà, cô phát hiện Cung Dạ Tiêu đi quanh giường một vòng,và đến phía sau cô.
“Cô ngủ như vậy dễ té xuống lắm, nằm vào trong một chút.” Giọng nam trầm khàn vang lên.
Trình Ly Nguyệt tưởng anh ta thực sự sẽ đi phòng khác ngủ, nên qua đây kêu cô nằm vào trong một chút, để nửa đêm không bị té xuống chẳng hạn.
Và lúc này, nhóc con vô cùng phối hợp lăn người một cái, ngủ vào vị trí chính giữa, Trình Ly Nguyệt lập tức nằm vào phía trong một chút, bên cạnh trống ra một vị trí đủ cho một người nằm nghiêng.
Trình Ly Nguyệt tưởng anh ta sắp rời khỏi rồi, sau đó, điều khiến cô không hề nghĩ đến là anh ta lại vén chăn lên, trực tiếp nằm nghiêng người ở phía sau cô.
Thân hình Trình Ly Nguyệt lập tức cứng đơ, quên hô hấp, nhỏ tiếng la lên, “Anh làm gì thế?”
Anh ta đã nằm nghiêng xuống xong xuôi, hơn nữa, tấm ngực rắn chắc của anh còn tựa sát vào lưng cô, hơi thở của anh nhẹ nhàng phà qua tai cô, và cả mùi hương sữa tắm trên người anh ta.
Trời đất! Trình Ly Nguyệt muốn phát điên rồi, bây giờ cô bị anh ta ép ở giữa con trai và anh ta, cô tựa sát con trai, anh ta tựa sát cô, cô đến cả xoay người cũng không có cơ hội.
Và lúc này, nơi eo cô, một vòng tay mạnh mẽ bá đạo ôm đến, trực tiếp ôm cô vào lòng anh ta.
Trình Ly Nguyệt chỉ cảm thấy mùi nguy hiểm bao trùm, cô ở không gian có hạn dùng sức quay người lại, muốn trực diện đối mặt anh ta, hơn nữa còn cảnh cáo anh ta không được làm bậy.
Nhóc con có vẻ cảm thấy chật quá, lại lăn người một cái, rời xa hơn nữa, Trình Ly Nguyệt lúc này cho là đã có cơ hội xoay người, nhưng đôi tay đàn ông trên eo cũng không cho cô cơ hội này.
“Anh….”Trình Ly Nguyệt mở miệng muốn hỏi anh ta muốn làm gì.
Đáy mắt anh ta xoẹt qua tia cười gian xảo, đôi môi hấp dẫn bất ngờ khóa chặt môi cô, không cho cô cơ hội nói chuyện.
Thân hình mảnh mai của Trình Ly Nguyệt run lên trong lòng anh ta, đầu óc càng “oang…” một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Bàn tay cô theo bản năng đưa lên ngực anh ta, đẩy ra, dùng sức đẩy….
Nhưng trên môi, đôi môi bá đạo của anh ngấu nghiến chiếc miệng nhỏ của cô, trực tiếp khơi hai hàm răng trắng đều của cô ra, tấn công mạnh mẽ.
Trình Ly Nguyệt đúng là muốn phát điên rồi mà, đôi tay nhỏ của cô dùng sức đẩy, cũng đẩy không được anh ta đi ra, hơn nữa, bị anh ta ôm càng chặt, hôn càng sâu hơn…
Càng tệ hơn nữa là bị anh ta ôm như vậy, hai người càng dính chặt nhau không hề có chút khoảng trống nào luôn.
Hai người đều mặc quần áo ít, thế nên, bất cứ phản ứng nào đều rất rõ ràng.
Trình Ly Nguyệt thực sự sắp phát điên rồi.
Tên này vừa vô lại vừa khốn nạn, xấu xa lại hạ cấp, dám cả gan ở trước mặt con trai cô giở trò ức hiếp cô.
Sau đó, anh ta đột ngột đè thân mình lên trên, với tư thế làm chủ.
Hai mắt Trình Ly Nguyệt nhắm tịt, thần thái không biết là hưởng thụ hay giận dữ, trên cái trán tròn đầy đã lấm tấm mồ hôi, ngay cả chiếc mũi nhỏ xinh cũng vậy.
Sau đó, Trình Ly Nguyệt cũng không phải làm từ đá, bị tấn công đến thế bởi anh ta, làm sao mà không có phản ứng được?
Tuy não cô đang nói, không muốn không muốn, không được không được, nhưng cơ thể vẫn bị thuần phục trước phản ứng bản năng.
Đôi tay đẩy anh ta bất giác mềm nhũn ra, tuy không chủ động ôm anh ta, nhưng lực đẩy đã giảm đi nhiều.
Lúc này sức lực của cả người Trình Ly Nguyệt tựa như bị hút sạch hết, run rẩy dưới thân anh ta, tội nghiệp như con thú nhỏ đang bị ức hiếp nhưng lại không thể phản kháng.
Cung Dạ Tiêu tuy có ức hiếp cô ta, nhưng cuối cùng vẫn không có hành động quá đáng hơn với cô, khi anh buông cô ra, Trình Ly Nguyệt đã mơ màng không tỉnh táo.
Cung Dạ Tiêu bước xuống khỏi người cô, đắp chăn cho cô, còn anh thì nghiêng qua một bên mặc một chiếc áo choàng tắm vào, trực tiếp đi ra cửa.
Một lúc lâu sau Trình Ly Nguyệt mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến những việc mà ban nãy anh ta đã làm với cô, cô vừa giận vừa sầu, tức là hành động vô lại đáng ghét của anh ta, sầu là ban nãy bản thân cũng có phản ứng.
Chết tiệt mà, đúng là muốn phát điên mà.
Trình Ly Nguyệt cắn đôi môi đỏ, tuy anh ta rời khỏi rồi, nhưng trên người cô vẫn còn mùi vị của anh ta, và hơi nóng từ cơ thể anh ta vẫn vây lấy người cô, nóng rực.