Mục lục
Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy câu này, vốn Cung Dạ Tiêu đang muốn cho hắn một đấm, thế nhưng, hắn nghĩ tới nếu như người đàn ông này không mang Trình Ly Nguyệt tới đây, Trình Ly Nguyệt mất trí nhớ, trong người không có đồng nào, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Nếu lỡ gặp phải người say rượu hoặc kẻ xấu thì sao?

Trình Ly Nguyệt trừng mắt nhìn Lam Ca, có chút dở khóc dở cười, lại tức giận nói: "Anh vẫn luôn lừa gạt tôi sao?"

"Xin lỗi." Lam Ca không dám đối mặt với ánh mắt của cô, bởi hắn thực sự thích cô, sự tức giận và chất vấn của cô khiến hắn tâm hoảng ý loạn.

Cung Dạ Tiêu nắm tay Trình Ly Nguyệt kéo tới trước mặt mình, "Vậy nên, em là người phụ nữ của anh, chỉ là em bị mất trí nhớ, tạm thời quên mất anh thôi, anh sẽ khiến em nhớ lại anh."

"Em đã từng sinh con ư?"

"Em không nhận ra sao?" Cung Dạ Tiêu có chút buồn cười nhìn cô, tìm được cô hắn vui muốn phát điên.

Trình Ly Nguyệt nhớ tới ngày đầu tiên nằm trên giường, thấy ngực căng trướng cứng ngắc, lúc đó, nữ bác sĩ kia tiêm cho cô một mũi mới giảm bớt đi, hơn nữa lại thường bị như vậy, lẽ nào là do cô đã từng sinh con?

Lam Ca híp mắt, lườm Cung Dạ Tiêu, "Có phải tôi đã từng gặp anh ở đâu không?"

Ánh mắt Cung Dạ Tiêu quét qua, sau đó lại hỏi Trình Ly Nguyệt: "Hắn có ức hiếp em không?"

Trình Ly Nguyệt lại phản ứng rất nhanh, vừa nghe liền biết ngay hắn nói ai, cô vội lắc đầu, "Không! Chúng em cùng lắm chỉ nắm tay nhau thôi."

Việc hai người họ nắm tay cũng làm Cung Dạ Tiêu nổi cơn ghen ngay lập tức, mặt hắn có chút trầm xuống nhìn chằm chằm vào Lam Ca đang suy tư, "Dám đụng vào tay cô ấy lần nữa tôi sẽ chặt đứt tay cậu."

Lam Ca hừ lạnh nói, "Để xem anh có làm nổi không." Nói xong, cuối cùng hắn cũng nhớ ra, "Tôi biết anh là ai rồi."

Vẻ mặt Lam Ca kinh ngạc vài giây, hóa ra chồng của cô gái này chính là người đàn ông đứng đầu trong bảng xếp hạng những người giàu nhất.

Lúc này Trình Ly Nguyệt có chút tâm loạn, nhưng có một việc cô nhất định phải làm, cô quay đầu nhìn Lam Ca, vẻ mặt nghiêm túc khuyên, "Lam Ca, tốt nhất là anh nên nói thật với ba anh đi, cũng hãy cam đoan rằng tìm ra Diệp Tiểu Thi thực sự, mang cô ấy về, hoàn thành hôn ước của mấy người. Tôi không phải người mà anh cần tìm."

Đám người ở dưới thấy bọn họ đang nói một ngôn ngữ khác đều hóng hớt nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lão bá tước ngồi dưới, khi nhìn thấy cháu trai bị đánh một trận, ông vốn rất tức giận, thế nhưng, tuy ông không hiểu họ đang nói gì, mà từ vẻ mặt của họ, ông biết rằng, hình như người đàn ông đột ngột xuất hiện trên đài có quan hệ với Diệp Tiểu Thi.

Ông chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ cháu trai tới giải thích.

Lam Ca cắn môi, "Ông nội sẽ đánh chết tôi đó."

"Cậu không nói được thì tôi nói hộ cho." Cung Dạ Tiêu nói xong, quay người định nói với ông lão râu tóc bạc phơ ngồi ở giữa.

"Khỏi cần, chuyện của tôi thì tôi tự nói." Lam Ca đành phải chặn hắn lại, nếu như để người đàn ông này nói, hôm nay ông nội sẽ tức chết luôn mất, hắn vẫn nên tự giải thích với ông là tốt nhất!

Cung Dạ Tiêu nắm tay Trình Ly Nguyệt nhìn Lam Ca hừ lạnh một cái, "Tuy nhìn bản mặt cậu rất đáng đánh, thế nhưng, cậu đã đem người vợ đang mất trí nhớ của tôi tới đây, lại bảo vệ cô ấy, tôi vẫn rất cảm ơn cậu."

"Tôi làm như vậy không phải vì anh, mà là vì tôi có duyên với vợ anh." Lam Ca không muốn nhận tình của hắn.

Trình Ly Nguyệt đứng một bên, lại nhìn thấy một mặt đáng yêu của Lam Ca, cô bật cười, "Lam Ca, cảm ơn anh."

"Em tên là Trình Ly Nguyệt, sau này tôi sẽ gọi em là Ly Nguyệt nhé."

"Tốt nhất là cậu không nên gọi linh tinh." Cung Dạ Tiêu lườm một cái cảnh cáo.

Lam Ca không đếm xỉa đến sự cảnh cáo của hắn, dịu dàng nhìn Trình Ly Nguyệt: "Không thể làm vợ, vậy làm bạn thì sao? Sau tôi sẽ đến thành phố A tìm Diệp Tiểu Thi, tôi có thể tới tìm em."

Trình Ly Nguyệt cười mỉm gật đầu, "Được! Rất hoan nghênh anh tới."

Mà vào đúng lúc này, Trình Ly Nguyệt một luồng áp thấp tỏa ra từ bên cạnh, cô quay đầu nhìn, mặt người đàn ông bên cạnh sớm đã đen thui. Cô không khỏi co người lại một chút, người đàn ông này lại dễ nổi giận tới vậy ư? Hắn thật sự là chồng mình sao? Cô có chút nghi ngờ.

Tuy rằng không phải gả cho Lam Ca nữa, thế nhưng, việc tiếp theo có vẻ không đơn giản cho lắm. Nhưng nội tâm của cô lại kích động vô cùng, bởi tiếp sau đây, cô phải đi tìm quá khứ thực sự của mình.

"Lam Ca, nhớ nói rõ với ông nội anh đó, dù có thế nào đi chăng nữa, ông nhất định phải được biết sự thật. Hơn nữa, tôi tin nhất định anh sẽ tìm được Diệp Tiểu Thi thật sự, nếu cò gì cần giúp đỡ có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giúp anh." Hiện giờ Trình Ly Nguyệt thực sự hi vọng rằng Lam Ca có thể tìm được cô gái để gắn bó cùng nhau cả đời, người con gái đó chắc chắn đang đợi anh ở một nơi nào đó!

Cơn ghen của Cung Dạ Tiêu sắp bùng nổ, hắn bá đạo ôm lấy eo Trình Ly Nguyệt, "Chúng ta nên đi thôi."

Trình Ly Nguyệt vẫn không quá quen với sự ôm ấp thân mật của hắn, cô khẽ đẩy ra một chút, trái tim Cung Dạ Tiêu lập tức trào ra một loại cảm giác bất đắc dĩ, xem ra chuyện tiếp theo mà hắn cần làm chính là khiến người con gái này lại yêu mình một lần nữa.

Cung Dạ Tiêu đổi thành nắm tay cô, dắt cô rời đi, dàn vệ sĩ phô trương thanh thế cũng lui theo.

Trên lễ đài chỉ còn lại mình chú rể ngày hôm nay. Trên bộ đồ tây xuất sắc của hắn có dính vài vết máu, nom có chút nhếch nhác.

"Lam Ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ông Hermann vô cùng tức giận chất vấn.

Lam Ca chỉ đành bước từng bước tới trước mặt ông, xấu hổ cúi đầu xin lỗi, "Xin lỗi ông, con đã lừa ông, cô gái mà con mang về không phải là Diệp Tiểu Thi thực sự, mà là một cô gái bị mất trí nhớ con vừa tìm được, vừa rồi vị tiên sinh kia chính là chồng của cô ấy."

"Vậy Diệp Tiểu Thi thực sự đang ở đâu?"

"Con không tìm thấy, cô ấy đã dọn đi."

Ông Hermann tức giận trừng hắn, "Tuy rằng con lừa ông, ông cũng có thể tha thứ cho con, thế nhưng, con nhất định phải tìm ra được cô gái đó, làm theo lời căn dặn của ông, cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc."

"Khụ..." Ông Hermann đột nhiên ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt.

"Ông nội..." Lam Ca vội vã đỡ lấy ông.

Sức khỏe của ông Hermann vẫn không được tốt lắm, Lam Ca vội vàng nói với bác sĩ bên cạnh, "Mau đưa ông tôi rời đảo làm phẫu thuật."

Ông Hermann vỗ vỗ hắn an ủi, "Ông không sao, con cứ đi tìm Tiểu Thi trước đi!"

"Không, con nhất định phải chữa khỏi cho ông, để ông tận mắt nhìn thấy con cưới cô ấy." Lam Ca cố chấp nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK