Trong biệt thự tĩnh lặng, Lam Ca ngồi trong phòng khách ở tầng hai đọc sách. Sau khi ăn tối xong, Diệp Tiểu Thi liền vào trong phòng không ra ngoài, khiến hắn có chút lo lắng.
Chỉ là Diệp Tiểu Thi không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, nên cô mới quay về phòng. Cô đang cầm quyển sổ lên mạng tìm việc và tìm phòng. Cô nghĩ, sau khi vết thương trên trán của Lam Ca được cắt chỉ, cô không cần chăm sóc hắn nữa. Đến lúc đó, cô nhất định phải tìm được một nơi để ở.
Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Diệp Tiểu Thi sững người, vội vàng tắt máy tính rồi đi ra mở cửa. Thấy Lam Ca đang nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, cô liền tò mò hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ra ngoài, chúng ta nói chuyện.” Lam Ca nói với cô. Hắn vẫn luôn cảm thấy từ lúc cô chuyển vào nhà hắn, tâm trạng cô vẫn luôn buồn bực không vui. Hơn nữa còn đối xử với hắn không lạnh không nhạt, dường như cô gái quan tâm hắn lúc ở trong bệnh viện đã biến mất rồi.
Hắn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tiểu Thi nghĩ ngợi giây lát rồi ra khỏi phòng, cô hỏi hắn: “Anh muốn uống gì không?”
Lam Ca không khỏi nhìn thẳng vào cô: “Tiểu Thi, em nên hiểu rằng anh mời em đến đây là để chăm sóc anh, chứ không phải để hầu hạ anh, em không cần quan tâm đến cảm nhận của anh.”
Diệp Tiểu Thi quả thực coi việc hầu hạ hắn là nhiệm vụ của mình. Trừ việc này ra, giữa cô và hắn vẫn tồn tại sự xa lạ.
Lam Ca có chút ngang ngược mà nắm lấy tay cô, Diệp Tiểu Thi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn kéo đến trước sofa, ấn ngồi xuống đó. Còn hắn ghé khuôn mặt quyến rũ đến gần cô, đôi mắt màu lam khóa chặt lấy cô: “Em nói cho anh biết, có phải anh đã làm sai điều gì, nên mới khiến em chán ghét anh như vậy.”
Đôi mắt long lanh của Diệp Tiểu Thi tránh né hắn, cô lắc đầu: “Em không ghét anh.”
“Nhưng em cũng không thích anh, vì sao vậy?” Lam Ca muốn biết nguyên nhân.
Diệp Tiểu Thi nghiêng mặt sang một bên: “Em rất cảm kích anh đã cứu em, nhưng em đã nói rồi, ơn cứu mạng của ông nội em năm đó, anh không cần phải trả em, em sẽ không nhận đâu. Đợi sau khi vết thương của anh khỏi, chúng ta hãy sống cuộc sống của mỗi người!”
Đôi mắt xanh của Lam Ca từ từ mở to, lẽ nào hắn làm nhiều việc như vậy, giờ lại nhìn mọi thứ quay về nơi bắt đầu sao?
“Không, chăm sóc em là trách nhiệm của anh.” Lam Ca hơi to tiếng.
Diệp Tiểu Thi nhớ đến những lời mà Lý Nhã nói, đột nhiên đáy mắt cô hiện lên sự bài xích mãnh liệt: “Em không cần anh chăm sóc em, em có thể tự chăm sóc bản thân.”
“Anh có thể cho em mọi thứ em muốn, anh có thể cho em một cuộc sống vinh hoa phú quý. Về sau em không cần nhìn sắc mặt kẻ khác mà làm việc nữa, em chỉ cần làm một cô gái vui vẻ thôi.” Lam Ca nói với vẻ dụ dỗ.
Diệp Tiểu Thi có chút tức giận lườm hắn: “Anh quá khinh thường em rồi, anh cho là em cũng giống mấy người phụ nữ vì tiền mà ra sức lấy lòng, nịnh bợ anh kia sao?”
“Mấy người phụ nữ kia? Em chỉ người phụ nữ nào?” Lam Tiêu không khỏi sững người mà hỏi lại.
“Chính là mấy cô gái mà anh chơi đùa.” Diệp Tiểu Thi có chút bực mình, hắn lại còn giả ngốc.
“Người phụ nữ anh từng chơi đùa? Anh đã chơi đùa ai chứ?” Lam Ca dở khóc dở cười: “Ai nói cho em vậy?”
“Đừng quan tâm ai đã nói cho em. Ngày nào anh cũng đến quán bar, chẳng lẽ anh định nói với em rằng anh chỉ đến đấy để uống rượu thôi? Em đã từng đến quán bar tìm người mấy lần, em biết nơi đó là thiên đường để nam nữ các anh mua bán. Những người phụ nữ ở trong đó chỉ cần có tiền thì các anh có thể muốn làm gì thì làm.” Diệp Tiểu Thi lớn tiếng nói.
Lam Ca phì cười: “Nếu anh nói với em rằng anh đến quán bar chỉ để uống rượu, em thật sự không tin ư?”
“Đương nhiên em không tin rồi, đừng có coi em là đứa trẻ lên ba dễ bị lừa.” Diệp Tiểu Thi thật sự không tin.
Lam Ca có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy em nói đi! Là ai nói với em là anh đùa giỡn phụ nữ trong quán bar? Lẽ nào là những tên khốn bắt nạt em lúc trước?”
“Là Lý Nhã nói.” Diệp Tiểu Thi nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
Lam Ca mở to mắt: “Em gặp cô ta rồi?”
Diệp Tiểu Thi nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, trái tim cô như hẫng một nhịp. Lẽ nào giữa hắn và Lý Nhã thật sự đã từng có gì đó?
“Nếu anh thích cậu ấy thì em không để ý việc anh đi tìm cậu ấy đâu.” Diệp Tiểu Thi hít sâu một hơi nói.
Lam Ca dở khóc dở cười, nhưng đáy mắt hắn lại đầy vẻ chán ghét: “Trên đời này người phụ nữ anh ghét nhất chính là Lý Nhã, sao anh có thể thích cô ta được chứ?”
“Nếu anh đã ghét cậu ta như vậy, vậy sao anh còn cùng với cậu ấy...” Những lời phía sau Diệp Tiểu Thi xấu hổ không nói nên lời.
Lam Ca lập tức nhìn xoáy vào cô: “Anh với cô ta làm sao?”
“Hai người... chẳng phải hai người từng lên giường với nhau rồi sao?” Cuối cùng Diệp Tiểu Thi cũng nói ra, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Nghe thấy câu nói này Lam Ca lập tức muốn nôn hết bữa tối nay ra. Hắn thật sự cảm thấy buồn nôn, nhưng hắn phải cố nhịn lại mà nói với Diệp Tiểu Thi: “Cô ta nói với em như vậy?”
“Đúng, chính miệng cậu ấy nói với em.” Diệp Tiểu Thi gật đầu.
Khuôn mặt Lam Ca tràn đầy tức giận, siết chặt nắm đấm: “Anh chưa từng đánh phụ nữ bao giờ, nhưng lúc này, anh thật sự muốn đánh cô ta một trận. Em tin anh sẽ lên giường với cô ta sao?”
Diệp Tiểu Thi nhìn dáng vẻ giận dữ của hắn, cô hơi sững sờ, không nói gì. Bỗng nhiên Lam Ca đấm lên bàn kính một cái, nháy mắt chiếc bàn đã nứt vỡ, còn chỗ đốt xương trên bàn tay hắn thì chảy máu ròng ròng.
Diệp Tiểu Thi lập tức kinh hãi, hít sâu một hơi mà nhìn hắn.
Dường như Lam Ca sắp tức điên rồi, hắn cắn răng nói: “Người phụ nữ này mạo danh em còn chưa đủ, còn dám bịa đặt anh ngủ với cô ta. Vậy cô ta có nói cho em chuyện cô ta đòi anh một tỷ không?”
Diệp Tiểu Thi mở to mắt, đau lòng nhìn vết thương trên tay hắn, cô vội vàng nắm lấy tay hắn: “Tay anh chảy máu rồi, để em băng bó cho anh.”
Lam Ca liếc tay mình một cái, hờ hững nói: “Nỗi đau trên tay không bằng một phần mười nỗi đau trong lòng anh. Vậy mà em lại tin anh lên giường với cô ta? Dù Lam Ca anh có bị mù cũng tuyệt đối không ngủ với loại phụ nữ như vậy. Cho dù lúc cô ta mạo danh em thì anh cũng đang cân nhắc có nên lấy loại phụ nữ như cô ta làm vợ không. Anh vẫn luôn không nói cho em, lần này anh tới tìm em là nghe theo lệnh của ông nội anh, nhất định phải lấy em về làm vợ anh.”
Diệp Tiểu Thi sững sờ, lấy cô về làm vợ? Nhưng cô vẫn lo lắng cho bàn tay của anh, cô cầm lấy tay anh, nói: “Anh ngồi xuống, để em xem xem.”
Lam Ca đành ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa tay cho cô nhìn. Các đốt tay của Lam Ca đều bật máu vì bị kính cứa vào, nhưng hắn hoàn toàn không thấy đau bằng nỗi đau trong tim hắn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK