Mục lục
Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trên xe.

Nhìn ra phong cảnh ngoài cửa, Trình Ly Nguyệt đương nhiên biết Thẩm Quân Dao cố ý huênh hoang chiếc xe của cô ta, nếu không có tài xế của Cung Dạ Tiêu đang đợi cô, cô ta chắc chắn sẽ dương dương đắc ý lắm, bây giờ, cô thực sự cảm thấy rất sảng khoái, cô nghĩ, Thẩm Quân Dao nhất định là tức điên lên rồi!

Cái cảm giác này không ngờ lại tuyệt đến vậy, đối với loại phụ nữ xem trọng hư danh như Thẩm Quân Dao thì việc làm bẽ mặt cô ta nhất chính là trở thành người có nhiều tiền hơn cô ta.

"Trình tiểu thư, chúng ta bây giờ về lâu đài của Cung Tổng ạ! Người tài xế ở phía trước điềm tĩnh nói

Trình Ly Nguyệt nhìn đồng hồ, sắp hơn năm giờ chiều rồi, cô gật đầu trả lời một tiếng, "Vâng."

Xe đang chạy về phía ngược hướng trung tâm thành phố, hướng về đại lộ rộng lớn, con đường này gần như không có bao nhiêu xe, như là con đường dành riêng cho Cung Dạ Tiêu vậy, quả nhiên, con đường này thông thẳng đến tòa lâu đài ẩn hiện trong một khu rừng của Cung Dạ Tiêu.

Nằm khuất trong những thân cây, góc nhọn màu trắng xám cực lớn thoắt ẩn thoắt hiện, trông tựa như là một vật thể khổng lồ đang ẩn mình trong sâu thẳm rừng xanh. Xe chạy đến trước cửa hoa viên của lâu đài, Trình Ly Nguyệt thì đã bị kinh ngạc đến mắt mở to từ khi ngồi trên xe, bây giờ nhìn thấy tòa lâu đài ở cự ly gần hơn thì cô một lần nữa mắt chữ a mồm chữ o, người đàn ông này không ngờ lại có khả năng ở một nơi không xa trung tâm thành phố cho lắm sở hữu một tòa lâu đài trong rừng?

Chuyện này phải có tiền đến mức độ nào mới có thể làm được đây?

Cô nuốt nước miếng, nhưng lại thấy não lòng, người đàn ông này càng có tiền, vậy thì, khả năng giành được con trai cô càng lớn.

Trình Ly Nguyệt vừa bước đến trước cửa, thì nhìn thấy cửa sắt chầm chậm mở ra hai phía, như là đang chào đón cô đi vào vậy, Trình Ly Nguyệt lén cảm thán trong lòng rồi bước vào cửa lớn tòa lâu đài hùng vĩ này, bước lên mấy bậc thang bằng ngọc dẫn vào sảnh lớn thì sẽ đến được sảnh lớn rộng rãi hào nhoáng, so với sự hào hoa của tòa lâu đài thì bài trí của sảnh lớn càng xa xỉ đến khiến cho người ta phải tặc lưỡi, lúc này, một người đàn ông trung niên đi về phía cô mỉm cười nói, "Là Trình tiểu thư phải không nhỉ!"

"Đúng vậy, cho hỏi Cung Dạ Tiêu về chưa ạ?"

"Cung thiếu gia dẫn theo tiểu thiếu gia xem phim trong phòng chiếu phim ở lầu ba" Quản gia trả lời.

Trình Ly Nguyệt nhìn về phía cầu thang xoáy đi lên lầu, cô bước về phía đó không một chút do dự, phía sau, quản gia muốn nói gì đó nhưng lại im lặng.

Cung thiếu gia vừa rồi có căn dặn ông, bất kể Trình tiểu thư có yêu cầu gì đều không được ngăn cản.
Trình Ly Nguyệt bước sải lớn đến lầu ba, ở đây hoàn toàn được thiết kế theo kiến trúc của phòng giải trí, phòng tập thể thao hào nhoáng, phòng chơi bi-a, quầy bar thư giãn! Cuối cùng, cô đứng trước một cánh cửa đóng kín, cô đoán đây chính là phòng chiếu phim, cô đưa tay đẩy cửa.

Chỉ thấy trên ghế sofa rộng rãi tối mờ, thân hình tôn quý của Cung Dạ Tiêu đang ngồi ở đó, sau đó, khi cô chuẩn bị nói gì đó thì anh | ta nhìn về phía cô suyt một tiếng, xong cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ngủ gật gù trong lòng anh.

Trình Ly Nguyệt lập tức ghen tị, nhóc con xưa giờ chỉ ở bên cạnh cô mới có thể ngủ, còn lại không bao giờ ngủ bên cạnh ai bao giờ, không ngờ lại có thể ngủ trong lòng anh ta như vậy.

Trình Ly Nguyệt bước qua đó, đến bên anh ta, khuôn mặt cô áp sát khuôn mặt con trai, nhẹ giọng gọi, "Tiểu Trạch, là mami này." Nói xong, liền ôm cậu nhóc khỏi người Cung Dạ Tiêu, giống như khi còn nhỏ vậy, lắc lư nhẹ nhàng cậu nhóc để ru nhóc vào giấc ngủ.

Nhóc con chép miệng vài cái, có vẻ như nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra nhìn một cái, có lẽ vì ngửi thấy mùi hương của mami, nhóc không có tỉnh dậy, lại ngủ tiếp.

"Bế con vào phòng tôi ngủ đi!"

Cung Dạ Tiêu nói với giọng trầm.

Trình Ly Nguyệt thực ra muốn bế cho con ngủ, nhưng mà ở đây tối quá, cô cũng không muốn nán lại lâu

Cung Dạ Tiêu nhìn thấy thân hình mảnh mai nhỏ nhắn của cô, nhóc con tuy chỉ mới ba tuổi, nhưng đã cao hơn một mét mốt rồi, thế nên rõ ràng Trình Ly Nguyệt rất phí sức để bế con.

"Để tôi." Cung Dạ Tiêu sợ cô bé không vững, làm té con trai.

Trình Ly Nguyệt lập tức ôm con cứng ngắc, nhìn anh ta một cách đầy phòng vệ, "Không cần, anh dẫn đường đi."

Cung Dạ Tiêu đi đến bên cạnh thang máy, đưa tay nhấn nút mở cửa, lên lầu bốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK