Ban đầu Chiến Tây Dương định quay về, nhưng lại nhớ ra có hẹn ăn tối cùng Sở Nhan nên hắn quyết định ở đây chờ cô. Hắn không đến văn phòng làm phiền cô mà ngồi một bên chờ.
Gần đến giờ tan tầm, Chiến Tây Dương mới gõ cửa phòng làm việc của cô. Bên trong truyền ra giọng nói bình tĩnh của Sở Nhan: “Mời vào.”
Khi nhìn thấy Chiến Tây Dương, cô lập tức ngạc nhiên chớp mắt: “Sao cậu còn chưa đi?”
“À... Chúng ta hẹn ăn cơm tối cũng nhau, tôi ở đây đợi chị.” Chiến Tây Dương nhắc nhở cô.
Lúc này Sở Nhan mới vỗ đầu một cái: “Tôi lại quên béng đi mất.” Cô nhấc tay xem đồng hồ: “Mười phút nữa tôi mới tan ca, cậu có thể đợi tôi thêm mười phút nữa không?”
“Bao lâu cũng được hết! Chị cứ làm xong việc đi! Tôi chờ chị.” Chiến Tây Dương nhếch miệng cười, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng.
Sở Nhan thoáng sững sờ, cô cong môi cười: “Được!”
Sau khi Chiến Tây Dương đóng cửa lại, đáy mắt Sở Nhan ánh lên sự vui vẻ. Không hiểu sao, lời của Chiến Tây Dương khiến cô thấy rất ấm lòng. Cô vẫn luôn để bản thân chìm đắm vào guồng quay bận rộn của công việc, mà hiếm khi cho bản thân được nghỉ ngơi, cũng ít khi được người khác nói với cô những lời thân thiết như này.
Vì vậy, câu “Tôi đợi chị” vừa rồi của Chiến Tây Dương, khiến cô có một cảm giác ấm áp đã lâu cô không có được.
Mười phút sau, Sở Nhan khoác túi đi đến phòng nghỉ. Chiến Tây Dương cao hơn Sở Nhan nửa cái đầu, nên khi hắn đứng dậy, bóng dáng của hai người trông rất xứng đôi.
“Để cậu phải đợi lâu rồi, bữa tối nay tôi mời, cậu không được tranh trả tiền với tôi đâu đấy!” Sở Nhan cảnh cáo hắn một câu.
Chiến Tây Dương nhìn ánh mắt cảnh cáo của cô, hắn nhếch miệng: “Được! Tôi không tranh đâu.”
Đến bãi đậu xe, ngồi vào xe của Chiến Tây Dương, điện thoại của Sở Nhan vang lên. Cô lấy ra xem, nhưng không bắt máy.
“Sao vậy?” Chiến Tây Dương vửa khởi động xe, vừa hỏi cô.
“Cuộc điện thoại tôi không muốn nhận.” Sở Nhan ấn nút im lặng trong điện thoại.
Chiến Tây Dương vừa nghĩ đã biết chắc hẳn là bạn trai cũ của cô ấy gọi đến, hắn cũng không hỏi nữa. Lái đến bốt gác cảnh sát thứ tư, Chiến Tây Dương nhìn thấy một chiếc xe việt dã Land Rover màu đen dừng ở phía trước. Sở Nhan cũng nhìn thấy, cô nói với Chiến Tây Dương: “Vòng qua đi!”
Chiến Tây Dương ngoặt sang con đường bên cạnh, lái về phía trung tâm thành phố, Chiến Tây Dương nhíu mày nói: “Hắn vẫn luôn bám lấy chị sao?”
“Hắn vừa mới về nước, muốn tái hợp với tôi. Nhưng mà, có lẽ hắn sẽ dây dưa một thời gian, tôi không thèm để ý đến hắn.” Sở Nhan định dùng cách ngó lơ đối phương.
Chiến Tây Dương cũng không biết nên khuyên cô như thế nào, chiếc xe lái thẳng về hướng trung tâm thành phố. Sở Nhan đã đặt một nhà hàng có không gian vô cùng yên tĩnh và độc đáo. Chiến Tây Dương ngồi vào bàn, nghe cô kể lại đoạn tình cảm lúc trước, cũng có thể nói là mối tình đầu của Sở Nhan.
Lý Tư là một kẻ trăng hoa, vừa ở bên cô vừa tơ tưởng những cô gái khác. Hắn ta chê cô quá mạnh mẽ, mỗi ngày chỉ biết đến công việc, không biết cách sống. Còn chê cô tối ngày mặc bộ đồ công sở cứng nhắc thiếu nữ tính. Nói đến đây, đáy mắt Sở Nhan hiện lên vẻ giễu cợt khi đã thông suốt mọi chuyện.
Chiến Tây Dương liền trở thành người lắng nghe, cảm nhận nỗi oán hận và chán ghét của cô với đoạn tình cảm trước kia. Hắn thật sự không ngờ, Sở Nhan quyến rũ trong mắt hắn, lại bị gã đàn ông khác khinh thường.
Hôm nay hắn đã nhìn thấy mặt mũi của tên Lý Tư kia, đúng là một kẻ không biết an phận, hắn tuyệt đối không phải kiểu đàn ông chung thủy với một người. Có lẽ có được rồi nên mới không biết thế nào là quý trọng!
“Sở Nhan, chị đừng đau lòng vì loại đàn ông này. Chị là một cô gái rất tốt, cũng rất ưu tú, là hắn không xứng với chị.” Chiến Tây Dương an ủi cô một câu.
Sở Nhan vươn tay vuốt mái tóc dài, từng lọn tóc mềm mại như tơ nhẹ nhàng buông lơi, tôn lên sự quyến rũ chín chắn trên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của cô.
Sở Nhan của ngày hôm nay đã trở thành người phụ nữ mà Lý Tư không với nổi. Mà chuyện này, mãi về sau Lý Tư mới phát hiện ra. Đám phụ nữ diêm dúa hám của bên ngoài kia, sao có thể so sánh với Sở Nhan?
Thế nên, hắn vội vàng trở về, cố gắng nối lại đoạn tình cảm này. Hắn cho rằng dựa vào tình cảm trước kia, hắn có thể dễ dàng có được trái tim của Sở Nhan một lần nữa, nhưng hắn đã lầm.
Sở Nhan đã sớm vứt hắn ra sau, nếu không phải cô còn nể tình bạn bè với nhau, thì trưa hôm nay cô đã không đồng ý gặp hắn.
Sở Nhan giành trả tiền bữa cơm này, Chiến Tây Dương đưa cô về nhà họ Sở. Trên đường đi, tâm trạng của cô rất tệ. Có lẽ sự oán hận với mối tình cũ khiến tâm trạng cô bị ảnh hưởng, cũng có thể cô đã nảy sinh ác cảm với đàn ông sau khi trải qua một cuộc tình đầy tổn thương. Chiến Tây Dương có thể cảm nhận được sự thất vọng của cô với chuyện tình cảm, cô đã mất lòng tin và bài xích đàn ông.
Chiến Tây Dương an ủi cô giống như một cậu em trai dịu dàng, đưa cô về nhà an toàn.
Sau khi đưa Sở Nhan về nhà, hắn phải quay về bệnh viện một chuyến, viết xong báo cáo ngày hôm nay. Nếu thời gian quá muộn, hắn sẽ ở lại bệnh viện.
Chiến Tây Dương ngồi viết báo cáo, rồi lại đi kiểm tra tình hình của mấy người bệnh mà hắn phụ trách, hắn quyết định ở lại bệnh viện.
Nhà họ Sở.
Vì thời tiết đã vào đông nên sức khỏe của những người cao tuổi bị ảnh hưởng rất nhiều. Gần đây trời trở lạnh khiến Sở lão gia rất ít đi lại, cộng thêm tuổi tác đã cao, nên thỉnh thoảng bệnh cũ lại tái phát.
Mà tối nay, ông đã đi ngủ từ khá sớm. Lúc đang ngủ, đột nhiên ông cảm thấy không thể thở nổi, ông liền ấn chuông ở đầu giường, gọi người làm ở phòng bên cạnh đến. Người làm lập tức chạy qua xem, liền thấy rất kinh hãi. Chỉ thấy mặt mũi Sở Nguyên lão gia trắng bệch, cả người co quắp, vô cùng đau đớn.
Người làm lập tức gọi Sở phu nhân dậy, đồng thời, gọi cấp cứu của bệnh viện hoàng gia.
Lúc Sở Nhan đang mơ màng ngủ, liền nghe thấy phòng khách có tiếng nói chuyện. Cô vừa thấy phòng khách đang sáng đèn, thì vội vàng vén chăn ra, lấy áo khoác đi xuống nhà.
Dưới nhà, người làm đang cầm ly nước đi lên tầng, cô vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đột nhiên Sở lão gia phát bệnh, cả người co quắp hết lại.”
“Cái gì? Gọi cấp cứu chưa?”
“Gọi rồi, xe cấp cứu đang trên đường đến đây.”
Sở Nhan lập tức chạy lên phòng cụ của mình. Ba anh em Sở Liệt đã dậy, Lý Nhân và hai em dâu khác đều sốt ruột đứng ở ngoài cửa chờ xe cấp cứu đến.
Mười lăm phút sau, xe cứu thương đến mang Sở lão gia đến bệnh viện. Tất cả người trong nhà họ Sở đều đi theo. Sở Nhan nhanh chóng thay quần áo, vội vàng lái xe đưa mẹ và hai thím đến bệnh viện.
Trong bệnh viện hoàng gia.
Sau khi Chiến Tây Dương kiểm tra bệnh nhân một lượt, liền nghe thấy đồng nghiệp nói với hắn: “Ban nãy xe cấp cứu đến nhà họ Sở, có lẽ Sở lão gia xảy ra chuyện rồi.”
Chiến Tây Dương vừa nghe thấy vậy, lập tức căng thẳng hỏi: “Bao lâu nữa xe cấp cứu mới quay về?”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK