Mục lục
Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự quan tâm của hắn

Ngổi ở nhà hàng, Cung Dạ Tiêu mới phát hiện ra một điều rằng người phụ này thật yên lặng, suốt dọc đường đi không nói chuyện, ở nhà hàng cũng không. Dường như khuôn mặt mang đầy tâm sự.

“Làm sao vậy? Vẫn để ý chuyện tối qua sao?” Cung Dạ Tiêu nhẹ giọng hỏi.

Trình Ly Nguyệt lắc lắc đầu túng quẫn: “Không phải.”

“Vậy em đang nghĩ vấn đề gì vậy?”

“Không nghĩ gì cả.” Trình Ly Nguyệt đương nhiên là không thể nói. Vấn đề cô đang nghĩ là việc sau này mang con rời xa hắn. Nếu như hắn thực sự cùng Hoắc Yên Nhiên kết hôn, cô tuyệt đối không để con cho người phụ nữ khác nuôi dưỡng.

“Mami, cái này ngon cho mami.” Thằng bé không nghịch đồ chơi nữa, gắp mấy miếng điểm tâm đưa đến bên miệng cô.

Trình Ly Nguyệt mở miệng ngoạm miếng, sau đó cười tươi: “Quả nhiên rất ngon.”

“Mami đừng buồn, mami có vấn đề gì cần giải quyết có thể tìm daddy giúp đỡ.” Thằng bé an ủi cô như người lớn.

Trình Ly Nguyệt cười cười: “Mami không phải không vui.”

Người đàn ông nhíu mày,người phụ nữ này nói dối không chớp mắt.

Con trai không nhìn ra, chẳng lẽ hắn cũng không nhìn ra sao? Chỉ là, trời vừa sáng đã khiến tâm tình cô trở lên như vậy là do đâu?

Ăn cơm xong, Trình Ly Nguyệt nghĩ rằng nên đưa thằng bé đến trung tâm giải trí chơi, bởi vì thằng bé ngày nào cũng bị giam ở nhà, thật đáng thương quá,

Cung Dạ Tiêu đồng ý, hắn bố trí 6 người vệ sĩ đi theo, đưa cậu nhóc và Trình Ly Nguyệt đi đến khu trung tâm giải trí. Nơi này vuefa dành cho trẻ con vừa dành cho người lớn, cho nên Trình Ly Nguyệt cũng muốn chơi.

Lúc này, Trình Ly Nguyệt bị thằng bé lừa ngồi lên tàu siêu tốc. Khuôn mặt cô lo lắng nhìn về phía trước, thằng bé đứng cách đó không xa vẫy tay với cô: “mami có thể làm được.”

Rất nhanh,chiếc tàu siêu tốc bắt đầu khởi động. Suốt đường, Trình Ly Nguyệt hét gào kêu xuống, 360 độ, 1 vòng 180 độ đã khiến ruột gan cô lộn nhào hết cả lên. Đợi đến lúc tàu siêu tốc dừng hẳn, đầu óc cô cũng quay tròn tròn mất hết phương hướng. Hơn nữa đầu tóc cô cũng rối hết cả lên, vô cùng thảm hại.

“Mami thật giỏi!” Thằng nhóc ghé sát vào tai cô. Cô một bên chống trán, một bên cố gắng không nôn ra. Mà lúc này, một cánh tay rắn chắc kéo cô vào lồng ngực rắn chắc, khiến cô có thể dựa vào người đàn ông đó mà nghỉ ngơi. Đồng thời,bàn tay hắn nhẹ nhàng rẽ ngôi tóc lại cho cô.

Trái tim Trình Ly Nguyệt đập mạnh. Trái tim cô vốn dĩ đang đập thình thich thình thịch. Động tác của người đàn ông này càng khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Thực ra cô rất phấn khích, nhưng thân thể cô không chịu được sự choáng váng này. Cô dựa vào lòng Cung Dạ Tiêu một lát rồi đứng thẳng người lên, cơ thể dễ chịu hơn một chút rồi.

“Mami uống nước.” Thằng bé đưa bình nước trong tay đưa cho Trình Ly Nguyệt uống.

“Cái này của daddy.”

“Trình Ly Nguyệt đã uống được một ngụm, nét mặt khẽ cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục uống thêm vài ngụm nữa. Người đàn ông bên cạnh cười híp mí.

Trình Ly Nguyệt không dám chơi nữa, cô ngoan ngoãn cùng thằng bé chơi trò của trẻ con, ví dụ như vòng quay ngựa gỗ, xe lửa,…

Một nhà ba người chơi ở trung tâm giải trí đến năm giờ mới đi về. Trình Ly Nguyệt và cậu nhóc mệt lử, Cung Dạ Tiêu dẫn hai mẹ con họ đi đến nhà hàng gần đó ăn cơm, ăn xong rồi về nhà.

Vừa đến nhà hàng, điện thoại của Cung Dạ Tiêu đột ngột vang lên, lúc đó mới có năm rưỡi. Trình Ly Nguyệt để ý hắn lấy điện thoại, nhìn một lúc lâu rồi mà không nghe, cô tò mò hỏi: “Tại sao không nghe máy?”

“Không cần thiết.” Cung Dạ Tiêu nói xong liền để điện thoại chế độ yên lặng, không đếm xỉa đến nữa.

Nhưng Trình Ly Nguyệt nghĩ rằng hắn không tiện nghecuộc điện thoại này, là ai vậy? Nữ sao? Hoắc Yên Nhiên?

“Nếu không, tôi đưa con đi ăn cơm, nếu anh có việc thì anh đi đi.” Trình Ly Nguyệt thấu tình đạt lý nói.

Cặp mày lưỡi mác của Cung Dạ Tiêu bỗng nhíu lại, nghiến răng trả lời: “Không bận.” Nói xong, hắn nắm lấy tay cậu nhóc bước vào trong thang máy, Trình Ly Nguyệt cũng theo sau.

Trình Ly Nguyệt cũng không nói gì thêm nữa. Lúc ăn cơm, điện thoại của Cung Dạ Tiêu cũng không kêu.

Trình Ly Nguyệt đã đoán đúng,người gọi điện đến là Hoắc Yên Nhiên, cô muốn hẹn hắn cùng ăn bữa tối. Chỉ là cô không rằng Cung Dạ Tiêu không nghe điện thoại.

Lúc này cô đang ngồi ở ban công nhà mình, đoán lý do vì sao Cung Dạ Tiêu không nghe điện thoại. Ở buổi tiệc ngày hôm qua, Cung Dạ Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm khó lường. Tâm tư người đàn ông này cô khó lòng mà nhìn thấu được.

Ở buổi tiệc ngày hôm qua, hắn mời cô nhảy mở màn, cô đã nghĩ rằng hắn có ý với mình. Trong lúc khiêu vũ, trong mắt người khác, bọn họ có vẻ thân mật, nhưng chỉ có cô mới có thể nhận thấy hắn đối với cô rất thờ ơ.

Không có bất kì suy nghĩ của người đàn ông với một người phụ nữ, hắn chỉ muốn hoàn thành điệu nhảy mở màn này. Khiêu vũ xong, hắn vội vã rời đi.Sau đó hắn lại trở lại bên cạnh ông Cung và ông nội, cùng bọn họ nói chuyện. Lúc đó cô cũng mặt dày đi xin số điện thoại của hắn.

Tối qua không hề giống như cô dự đoán, Cung Dạ Tiêu không hề bị cô mê hoặc, hoặc là khiến cho hắn nảy sinh cảm xúc mãnh liệt trong buổi đầu gặp gỡ.

Hiện tại, cuộc điện thoại cô gọi đến hắn cũng không nghe. Điều này khiến Hoắc Yên Nhiên càng hoảng loạn và bất an.

Mặc dù hôm nay cô đã đọc được tin tức trên mạng lan truyền rằng cô và Cung Dạ Tiêu cũng nhau khiêu vũ, nhưng điều đó cũng không làm giảm được sự hoảng loạn trong lòng.

Khoảnh khắc nhìn người đàn ông này bước lên đài, cô nảy ra một quyết tâm muốn có được hắn. Cô có sự ủng hộ chắc chắn từ nhà họ Cung, chỉ cần cô nỗ lực nắm được trái tim của Cung Dạ Tiêu thì việc trở thành dâu con nhà họ Cung là điều sớm muộn.

Trong con mắt người khác, Hoắc Yên Nhiên luôn che giấu một điều, đó là dã tâm. Điều gì đã khiến cô có được như ngày hôm? Bởi vì cô là một người phụ nữ có dã tâm.

Tám giờ, Cung Dạ Tiêu ôm cậu nhóc trong lòng. Thằng bé buồn ngủ đưa tay dụi dụi mắt nhưng Trình Ly Nguyệt nhất định không cho ngủ, bởi vì lúc về còn phải tắm. Thằng bé hôm nay đi chơi người đầy mồ hôi.

Thằng bé ở trong xe cố nhịn, ngáp liên hồi.

“Tắm cho con rồi để nó ngủ đi.” Trình Ly Nguyệt không đành lòng.

Cung Dạ Tiêu gật đầu, ôm thằng bé vào phòng tắm. Trình Ly Nguyệt quay trở về phòng. Người giúp việc đã giúp cô thay một bộ ga giường mới màu hồng. Cô rất thích, nhìn chiếc giường mềm mại này, cô chỉ muốn bò lên giường ngủ luôn.

Không lâu sau, Cung Dạ Tiêu bế thằng bé vào phòng, cô giúp cậu nhóc sấy tóc rồi đặt lên giường, thằng bé đã ngủ tự lúc nào rồi. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn. Nhìn thế nào cũng thấy giống như một đứa trẻ sơ sinh.

Đặc biệt là lúc ngủ, nhìn đáng yêu chết mất. Trình Ly Nguyệt không nhịn được mà hôn vào má thằng bé. Cung Dạ Tiêu nhíu mày không vui: “Thằng bé đã rửa mặt rồi, đừng hôn nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK